Old school Easter eggs.
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa Full - Granty

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Tiếp theo đó là những tiếng nẹt bô và những tiếng gió hùng dũng. Hiểu Đồng vội vàng tắt máy. Cô thở dài nhìn thân xác Vĩnh Phong đang ngã trên người mình. Cô không thể bỏ mặc anh với cái thân thể bầm dập như thế này được. Không cần suy nghĩ nhiều nữa, cô quyết định đưa anh về phòng trọ của mình.
Người ta nói: ” Người sống thì nhẹ, người chết thì nặng”. Vĩnh Phong cứ như một cái xác nặng nề trên vai của Hiểu Đồng. phải lao động vất quả cả một ngày trời, bây giờ còn phải vác anh trên vai, Hiểu Đồng đành cắn răng mà lê từng bước.
Cuối cùng cô cũng lôi được anh vào phòng trọ của mình. Cũng may, phòng trọ của cô là ở dưới chứ nếu không chắc cô cho anh nằm lăn lóc bên ngoài luôn quá. Vừa vào đến cửa, cả hai ngã phịch xuống sàn, Hiểu Đồng thở hổn hển.
Nữa đêm giật mình tỉnh giấc, Vĩnh Phong thấy mình đang nằm ở một nơi rất xa lạ. Một căn phòng nhỏ xíu nhưng ấm áp. Cả thân mình đau đều ê ẩm nhưng dường như các vết thương đã được chùi rửa và băng bó cẩn thận. Có những tiếng thở nhẹ.
Cậu quay lại nhìn, bắt gặp một khuôn mặt thanh tú dịu dàng. Đôi mày cong cong, lông mi dài cong quyến rũ. Cái mũi cao rất đẹp. Cô đang nằm ngủ rất ngon lành cách cậu chỉ một sải tay. Cô hoàn toàn khác với lúc ban ngày. Bất chợt Vĩnh Phong đưa tay vuốt lấy mấy lọn tóc rũ trên mặt cô rồi chìm vào giấc ngủ an lành.
Trời đã sáng, một vài tiếng động nhỏ đã đánh thức Vịnh Phong. Cậu từ từ hé mắt ra thì thấy một đôi mắt lấp lánh như ánh sao, một khuôm mặt nhỏ nhắn đang kề sát mặt mình. Hoảng hốt mở mắt ra, thì ra đó là một khuôn mặt quen thuộc.
- A! Anh Phong tỉnh rồi chị ơi – Tiếng bé Đường reo lên.
Hiểu Đồng đang lui cui nấu gì đó, quay lưng lại nhìn cậu dịu dàng hỏi:
- Dậy rồi à. Còn đau không.
- Tôi đang ở đâu.
- Phòng trọ của tôi. Đêm qua tôi thấy anh bị ngất ngoài đường vì không tiện đưa anh đi bệnh viện nên mới đem anh về đây.
- Điện thoại của tôi đâu.
Cô hất đầu về phía chiếc bàn để đầy sách. Vĩnh Phong chụp lấy bấm số. Rồi ngẩng đầu lên hỏi.
- Đây là đâu?
Cô đọc địa chỉ.
- Mình đây. Đến … rước mình. Ở bên ngoài đợi mình.
Khi cậu nói điện thoại xong thì bàn ăn đã được dọn.
- Trong khi chờ bạn anh đến rước, ăn chút cháo cho có sức.
- Anh Phong ăn nhiều vào cho mau khỏe. Chị em bảo anh bị kẻ xấu đánh. Chắc là anh đau lắm.
- Bé Đường ngoan lắm. Đúng là anh bị kẻ xấu đánh.
Vừa nói Vĩnh Phong vừa liếc nhìn Hiểu Đồng, cô vờ như không nghe thấy gì cả. Đưa cho Vĩnh Phong một chén cháo. Chỉ là một bát cháo thị vài cọng hành, khói bóc nghi ngút mà Vĩnh Phong lại thấy ngon vô cùng. Cậu vừa ăn vừa nhìn cô thổi từng muỗng từng muỗng đút cho bé Đường một cách dịu dàng.
Vĩnh Phong vừa bước ra khỏi phòng trọ của Hiểu Đồng. Thế Nam đã có mặt đợi sẵn, cậu đang ngồi trên chiếc Ferrari vàng loáng bóng. Nhìn thấy khuôn mặt bị bầm của Vĩnh Phong, cậu giật mình hỏi:
- Cậu bị sao vậy, là tụi nào.
Vĩnh Phong quay đầu nhìn lại phòng trọ của Hiểu Đồng lần nữa, rồi khoát vai Thế Nam.
- Chúng ta ra khỏi đây đi rồi nói.
- Vậy là bọn chúng đánh lén cậu để phục thù vụ hôm bữa à.
Thế Nam vội hỏi khi nghe Vĩnh Phong kể đầu đuôi câu chuyện khi họ đến một quán cà phê sang trọng. Vĩnh Phong gật đầu.
- Cô ấy có biết không.
Vĩnh Phong lắc đầu.
- Sao bọn chúng lại biết cậu ở đó nhỉ?- Thế Nam tỏ vẻ nghi ngờ.
- Chắc là bọn chúng cho người theo dõi mình. Biết mình có một mình nên chúng kéo đến phục kích. Bọn khốn, mình cũng cho chúng một trận nhừ tử rồi.
- Bọn chúng nhất định sẽ lại tìm đến nữa – Thế Nam ngẫm nghĩ – Vậy cô ấy có sao không nhỉ?
- Mình sẽ làm bọn chúng tránh xa cô ấy.
- Mình giúp cậu.
Cả hai bậc cười haha. Tự nhiên biến mình thành hai chàng hiệp sĩ cho một cô gái xa lạ. Chỉ biết mỗi cái tên: Bảo Lam.
Vừa bước chân vào quán, Hiểu Đồng liếc nhìn khắp nơi. Quán bar Phong Trần vốn là nơi ăn chơi cao cấp nhất của thành phố. Nhưng nó chỉ nhộn nhịp khi mặt trăng lên cao. Anh chàng DJ đang mở một một bài hát trữ tình lãng mãn.
Thay đồ xong, Đình Khiêm đã bảo Hiểu Đồng bưng rượu đến phục vụ cho bàn đặc biệt. Vĩnh Phong và các bạn của anh đã có mặt ở đó từ lúc nào, bên cạnh mỗi người là những cô gái xinh đẹp, trang điểm lòe loẹt, sặc mùi nước hoa. Giọng nói ỏng ẹo:
- Mấy anh xấu lắm nha. Lâu lắm rồi mới gọi điện cho tụi em, tụi em chờ điện thoại của mấy anh đến không ngủ được.
Vừa nghe giọng điệu, Hiểu Đồng biết các nàng này đều là những kiều nữ chuyên săn tiền của các đại gia, mà mấy anh chàng này đều là những đại gia ăn bám. Cô vốn không ưng kiểu lẳng lơ như vậy càng khinh miệt bọn đàn ông bỏ tiền ra chà đạp thân thể người khác.
Cô đem rượu đến trước mặt họ, giọng lạnh lùng.
- Rượu của các anh đây.
Cô vội vàng lui gót mà không nhìn họ lấy một lần. Cô không hề thấy ánh mắt đau khổ của hai chàng trai sau lưng mình. Họ buộc phải lựa chọn như vậy vì sự an toàn của cô.
Anh chàng barterner từ ngoài cửa chạy vào ôm chầm lấy Hiểu Đồng. Quá bất ngờ, Hiểu Đồng chỉ còn cách đưa hai tay lên mà thôi. Cô từ từ gỡ tay anh chàng barterner ra, nếu cô mà gỡ chậm một chút thì chắc chắn anh chàng này sẽ ăn ngay hai cú đấm đang nắm chặt với ánh nhìn giận dữ.
Anh ta nói gì đó, nhưng Hiểu Đồng lắc đầu. Anh ta có vẻ như đang cầu xin nhưng cô vẫn lắc đầu. Anh chàng Đình Khiêm từ sau đi đến kéo tay Hiểu Đồng đi đến một góc khuất. Anh ta nói gì đó, vẻ mặt của Hiểu Đồng thoáng buồn rồi cô lặng lẽ gật đầu. Đình Khiêm ôm chầm lấy cô mừng rỡ. Hiểu Đồng bước đến trước mặt anh chàng barterner chậm rãi gật đầu. Anh chàng barterner sung sướng reo lên, còn hôn lên má cô một cái.
Bốp …
Chiếc ly rượu xinh đẹp trong suốt văng gần chỗ họ vỡ tan. Hiểu Đồng quay lại nhìn về phía nơi xuất phát. Cô bắt gặp ánh mắt giận dữ của Vĩnh Phong, nhưng cô phớt lờ nó rồi bỏ đi dọn dẹp. Vì chưa đông khách nên tiếng vỡ cũng không làm kinh động đến ai.
Lát sau Hiểu Đồng đang dọn dẹp chiếc bàn bên cạnh bàn Vĩnh Phong, thì Đình Ân đến bên cạnh hỏi:
- Cậu nhận lời làm bạn gái của anh Tuấn rồi à.
- Ừm.
- Vậy cậu phải đến gặp ba má anh ấy rồi.
- Biết sao được, con dâu trước sau gì cũng phải ra mắt ba mẹ chồng thôi.
- Cậu có sợ không.
- Có gì mà sợ, chỉ là… – Cô thở dài – chỉ là thịnh tình khó bước.
Những lời vừa nói cứ như những nhát dao cứa từng cái từng cái vào trái tim của Vịnh Phong. Cậu đẩy mạnh nàng kiểu nữ đang ôm bám lấy cậu ra rồi bỏ đi trong sự ngạc nhiên của các bạn.
Hiểu Đồng vừa về đến cửa nhà thì thấy một bóng đen đang ngồi đang ngồi bó gối đầu gục xuống ngồi trước cửa nhà cô.
- Này! Anh không sao chứ.
Một mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi cô. Người đó từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô rồi lại gục xục xuống.
- Vĩnh Phong! Anh không sao chứ.
Vĩnh Phong, lần đầu tiên nghe cô gọi tên mình, một cảm giác ngọt ngào đang chảy trong tim cậu. Kéo cô đến lại gần mình hơn, anh đặt môi mình lên môi cô. Một sự run rẩy xuất hiện, đôi môi cô thật mềm mại, khiến Vĩnh Phong cứ muốn chiếm lĩnh nó mãi mãi.
Cô đẩy mạnh anh ra, giận dữ nói:
- Anh say rồi. Mau về nhà đi.
Cô vội mở cửa vào nhà đóng sầm cửa lại. Còn lại một mình Vĩnh Phong cười một cách điên dại.
Hôm sau, quán bar bỗnh nhiên trấn động khi một cặp nam nữ thanh tú bước vào. Chàng trai có vẻ đẹp trắng trẻo, nụ cười ranh ma. Nhưng anh chỉ làm nền cho cô gái đi bên cạnh mình. Cô mặc một chiếc váy ren xanh cực kỳ xinh đẹp, mái tóc đen dài óng ả xã trên đôi vai. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng toát lên vẻ đẹp mê hồn, cử chỉ dịu dàng. Không chỉ các chàng trai mà các cô gái cũng phải ngẩn người nhìn ngắm....
« Trước1...910111213...220Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ