NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh Full - T.Boo.Kul

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Anh nên nhận đi chứ. Áo của anh cơ mà.
- Tôi vứt rồi thì nó ko còn là của tôi.
- Cũng có phải là của em đâu.
- Vậy thì vứt đi.
- …
Hết cách, biết vậy hôm qua kệ luôn cho rồi.
Bữa nào quyên góp tự thiện vậy. Đồ khó tính.
Tuần này ít khi học buổi chiều nên tôi khá rảnh. Có việc gì làm đâu. Hai người tên Vũ ấy cứ rủ nhau đi chơi, bỏ mặc tôi như thế này đấy. Tôi ở nhà hết học bài rồi chạy tới quán giúp chị Min, hoặc là đi thư viện.
Phải còn mấy ngày nữa anh mới về. Nhưng tôi và anh đã đi đến đâu đâu, mà vắng anh tôi cứ có cảm giác trống rỗng và chờ đợi thế này. Đôi khi chỉ là khoảng trống của một để lại, dù có cả thế giới… vẫn chẳng thể lấp đầy…
Chiều nay tôi giành thời gian để đi shopping.
Trúc Vũ có một đôi giày búp bê mới rất là dễ thương nhé, là quà của Mạnh Vũ.
Hai đứa tôi hay dùng đồ đôi nên tôi đang đi lùng đôi giày đó đây.
Theo địa chỉ Mạnh Vũ đưa thì là một khu trung tâm mua sắm. Hừm, Mạnh Vũ thật nham hiểm, chẳng đưa cụ thể tên shop thì khác nào chơi ác tôi.
Nơi đây mênh mông, rộng lớn như thế này, có lẽ phải tìm bằng niềm tin rồi.
Dù sao cũng rảnh, niềm tin thì niềm tin vậy.
Cửa hàng giày đầu tiên…ko có.
Thứ hai…cũng ko có.
Thứ 3…kiểu giống nhưng đế của nó là…5 phân.
Gần như tất cả các cửa hàng giày tầng 1 đều ko có.
Mà đang còn bao nhiêu tầng nữa…
Quả là gian nan! càng lên cao lại càng sang trọng và hàng hóa cũng có giá trị cao hơn.
…Tầng thứ 3…
Haha, cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy rồi nhé!
Ngay gần cửa ra vào của một shop.
Tôi kích động lao vào ngay.
***
- Tổng giám đốc, anh về khi nào vậy?
- Sáng nay.
- Tổng giám đốc, có chuyện gì mà đích thân anh tới đây gấp như thế. Sao anh ko báo trước để tôi chuẩn bị?
- Ko sao. Chương trình khuyến mãi vừa rồi mọi người làm tốt lắm. Hòm thư ý kiến khách hàng thì tăng số lượng hơn ở mỗi tầng.
- Vâng, thưa tổng giám đốc.
Người đàn ông trung niên ko khỏi ngưỡng mộ chàng trai trẻ tuổi trước mắt, anh rất hiếm khi tới đây nhưng có vẻ như mọi thư đều nắm rất rõ.
- Hôm nay, tôi tới đây ko vì công việc. Mọi người trở lại làm việc bình thường.
- Vâng, tổng giám đốc. Anh có cần giúp gì ko?
- Cảm ơn. Tôi đi cùng thư kí Hoàng. Có gì tôi sẽ nhờ mọi người giúp sau.
- Vâng, thưa tổng giám đốc.
Những người thuộc chức vị quản lí ở đây cúi người rồi rời đi.
- Duy Phong, cậu định hành hạ cái chân của tôi đến bao giờ. Ở sân bay, hại tôi chạy rớt cả giày, bây giờ còn bắt tôi tới đây với cậu nữa. – Thư kí Hoàng đau khổ.
- Được rồi, chúng ta lên tầng trên nữa rồi thôi. Dù sao, cuộc họp cũng sắp bắt đầu rồi.
Giá tiền khá đắt…1, 2 triệu. Thực ra bố mẹ thường xuyên cho tiền tiêu vặt hàng tháng, thậm chí bố còn lập một tài khoản ngân hàng cho tôi, thích gì thì mua. Nhưng tôi tiêu ko nhiều là mấy vì vậy tôi khá là rủng rỉnh. Tuy tôi có thừa tiền để mua nhưng như thế có hơi lãng phí ko? Ko nên mua đồ đắt quá vậy. Tôi định bỏ đi nhưng có một tiếng nói khác lại vọng ra:
- Mua đi, mua đi. Một đôi này thôi, rồi tháng này sẽ ko mua thêm gì cả…
Ừm…mua thì mua vậy.
Có rất là nhiều màu khác nhau…Nên chọn cùng màu hồng như Trúc Vũ hay là màu vàng nhỉ…màu xanh cũng rất đẹp, màu trắng khá là xinh…
Tôi là một người màu sắc. Những thứ có nhiều màu sắc trong mắt tôi sẽ trở nên cực kì dễ thương và sẽ làm tôi ko tự chủ được mà ngắm thật lâu, thậm chí còn muốn sở hữu tất cả.
Cứ như vậy tôi đứng suy nghĩ một lúc. Mọi người ở đây rất lịch sự và nhiệt tình. Đã có mấy nhân viên hỏi xem tôi cần giúp đỡ gì ko nnhưng tôi từ chối.
Tôi ko quen lắm. Đi mua với Trúc Vũ thì lại khác, hai đứa cứ nhao nhao lên giúp nhau chọn đồ. Của Vũ sẽ là do tôi chọn và ngược lại. Bây giờ chỉ có một mình…khó chết đi được.
Cuối cùng tôi chọn màu vàng, tự tìm số. Vừa ngồi xuống ghế thử tôi đã nghe thấy tiếng ồ lên của mấy nhân viên quanh đó. Gì thế? Thử giày thôi mà, có gì đâu mà họ ngạc nhiên và kích động vậy.
Tôi cũng chẳng quan tâm, bắt đầu cởi giày của mình ra.
Tiếng ồ lên ngày càng lớn hơn và còn cả cả sự vui mừng và phấn khích nữa.
Sao thế này? Tôi ko nhìn họ, mau thử giày, mua rồi ra khỏi nơi này nhanh thôi.
Xung quanh lại bỗng nhiên tĩnh lặng, ko còn ồn ào nữa. Hừm, lạ thật đấy. Kệ đi, dù sao cũng ko nên ở đây lâu.
Tôi với tay định lấy giầy ra thử nhưng có một bàn tay khác nhanh hơn đã cầm lấy nó.
Mùi hương nhẹ dịu này…Tôi ngước lên…Khuôn mặt điển trai lạnh lùng này…Là anh.
Trong giây lát, thế giới bỗng trở nên thật im lặng.
Anh cúi thấp người xuống…nửa ngồi nửa quì…trước mặt tôi…cẩn thận đi giày vào cho tôi.
Chân còn lại cũng đã được anh đi vào nốt.
- Vừa ko? – Giọng nói ấy lại vang lên.
Tôi kinh ngạc ko nói được gì, chết lặng tại chỗ, hành động duy nhất có thể làm là mở mắt thật to nhìn anh.
Anh hơi nhíu mày:
- Hơi rộng. – anh ngoảnh sang hỏi nhân viên đứng gần đó – Có số nhỏ hơn chứ.
Mọi người đều như tôi, đều đang sững sờ và đầy kinh ngạc.
Nữ nhân viên đó mất một lúc lâu mới lấy lại được bình tĩnh:
- Vâng, tổng giám đốc. Anh đợi một lát ạ.
Huh? Tổng giám đốc? Nhưng điều đó đối với tôi lúc này ko kịp để thắc mắc.
Sau khi đi số nhỏ hơn cho tôi, anh nghiêng đầu ngắm với vẻ hài lòng.
Tôi đè nặng những âm run run:
- Anh Duy Phong.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, nói một cách chậm rãi:
- Từ bây giờ, hãy để tôi theo đuổi em.
Tôi đánh rơi nhịp thể, ko thể đối diện được với anh, chỉ biết cúi thấp đầu và giữ để mình…ko khóc.
Anh vẫn ở phía đối diện.
Hai người chúng tôi cứ im lặng thật lâu như thế.
Chẳng biết bao lâu sau, thư kí Hoàng bước tới:
- Chúng ta còn 15 phút.
Anh gật đầu rồi nói với tôi:
- Em thích đôi này chứ?
Tôi cắn môi, giọng nói mức nhỏ nhất có thể:
- Vâng.
Anh mỉm cười rồi nói với mấy người nhân viên cạnh đó:
- Tôi lấy đôi này – chợt ánh mắt anh dừng lại ở một nơi – nhữngmàu kia, mỗi màu một đôi, theo số này.
Tôi đang trong trại tháng hoang mang, cảm xúc ko ổn định, nghe anh nói vậy cũng phải giật mình.
Anh mua nhiều như thế để làm gì nhỉ? Ko lẽ anh cũng là một người cuồng màu sắc như tôi? Nhưng anh lấy hết thì tôi mua gì bây giờ…
- Tổng giám đốc, của anh đây ạ.
Hộp giày tuy nhỏ nhưng nhiều như thế nên cũng mất một cái túi khá lớn.
Thư kí Hoàng giúp anh cầm lấy và thanh toán. Tôi bây giờ cũng ko để ý đến thư kí Hoàng nãy giờ vẫn cứ cười và cười.
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi:
- Bây giờ, Vy Anh có làm gì nữa ko?
Tâm trí tôi bây giờ là rất rất bất ổn, mọi thứ đều ko rõ ràng, tôi chỉ lắc đầu:
- Em về nhà.
- Em để vậy đi luôn nhé.
Gật đầu.
Anh giúp tôi bỏ giày cũ vào hộp:
- Tôi đưa em về.
Lại gật đầu.
Anh đứng lên, thấy tôi vẫn còn ngồi im thì đưa tay ra.
Tôi ngẩn người nhìn anh. Anh bật cười, cúi người xuống:
- Vy Anh, về nhà thôi. – rồi anh nói như thì thầm – đã có bao nhiêu người đứng nhìn chúng ta rồi đấy.
Ngay lập tức, tôi nắm lấy tay anh bật dậy theo quán tính..Đúng là có rất nhiều người đnag nhìn.
Ý nghĩ đầu tiên đó là…phải trốn thôi.
Lúc đi ra khỏi cửa hàng, người xem xung quanh còn chăm chú hơn.
Tôi thật sự ko chịu nổi cảm giác bị hàng trăm ánh mắt nhìn mình như thế. Tôi bắt đầu đi chậm dần, trốn sau lưng anh.
Anh vẫn đang cầm tay tôi dắt đi, thấy như vậy thì đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn tôi:
- Ko thích bị nhìn như thế?
Gật đầu.
Anh đột ngột bước lại gần tôi:
- Nhắm mắt lại.
Nhắm mắt…
Chợt anh lấy tay bịt mắt tôi lại....
« Trước1...3233343536...128Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

Duck hunt