NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh Full - T.Boo.Kul

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Cuối cùng, dù mất hình tượng tôi cũng đành phải nói thật:
- Em bị say xe.
Người tài xế trẻ nhìn lướt qua tôi, cười cười:
- Yên tâm. Tài xế là tôi thì em ko có cơ hội say xe đâu.
Tôi hơi ngạc nhiên:
- Thật ko?
Xe dừng lại. Người tài xế trẻ lôi ra một cái túi nhỏ, đưa cho tôi một lọ thuốc, 1 chai nước suối.
- Thuốc say xe. Em uống đi.
Có hơi kì lạ, tôi chần chừ, vân vê viên thuốc trong tay.
- Em sợ à? Mặt tôi đâu có gian, ngay cả tổng giám đốc cũng khen là ngây thơ và hiền lành đấy.
Tôi phì cười.
- Ko. Nhưng hình như anh biết trước là em say xe.
- ừ, tổng giám đốc nói.
Và cả đoạn đường, mặc dù tôi gặng hỏi bao nhiêu là thứ nhưng tuyệt nhiên người tài xế ấy ko chịu trả lời, chỉ nhắc tôi:
- Em nhìn thẳng vào phía trước, nếu em còn cứ quay bên này quay bên kia thì sẽ bị say xe đấy.
Cuối cùng, về tới nhà, tôi ko hề bị say xe.
Người tài xế trẻ mở cửa xe cho tôi, cười thân thiện:
- Vy Anh, lần sau tới công ty nữa nhé.
Người tài xế trẻ nhìn chiếc gương hậu vẫn còn dáng cô bé đứng thẫn thờ. Anh cười và nhớ lại cuộc điện thoại lúc nãy:
” Tổng giám đốc, xe đã đợi sẵn trước công ty ”
Duy Phong vừa đi tới phòng họp vừa nói:
” Tốt lắm. Nguyên, cậu nhớ đưa người ấy về tận địa chỉ tôi nói. Còn nữa, người ấy bị say xe. Cậu chuẩn bị nhé. Điều cuối cùng, tuyệt đối ko được tiết lộ điều gì. ”
Gần 7 giờ tối, mẹ mới về nhà, kể bao nhiêu là chuyện ở cô nhi viện. Rồi mẹ thở dài đầy tâm trạng:
- Đến bao giờ mới hết những mảnh đời như thế.
Hai mẹ con tôi cứ im lặng như thế một lúc lâu. Lần nào đi từ thiện về mẹ cũng buồn như thế.
- Mẹ đi ngủ đây. Con cũng ngủ sớm đi nhé.
Tôi gật đầu rồi chui vào phòng.
Hôm nay tôi được ở cạnh anh lâu thật đấy. Liệu có nên vui ko? Anh thật sự đã để ý tới tôi chưa? Chắc là còn phải một thời gian dài nữa lắm. Cũng có thể… là ko bao giờ.
Tôi đang bị anh ám ảnh, nhất là ánh mắt lạnh băng và trống rỗng ấy. Mặc dù tâm trí tôi bây giờ hoàn toàn bị anh chiếm lấy nhưng vẫn phải cố gắng tập trung vào môn toán.
Ngày mai, kiểu gì thầy phù thủy độc ác cũng tìm cách *** hại tôi cho xem.
Giữa đêm. Trời mưa thật to, tới nỗi tôi phải tỉnh dậy để khép chặt cửa sổ.
Định chui vào chăn ngủ tiếp nhưng màn hình di động lại nhấp nháy nhấp nháy.
Giờ này mà ai còn gọi thế này. Hay thật: là một dãy số lạ.
Tôi với tay tắt máy, ko thèm nghe. Họ rảnh rỗi thì cứ việc gọi.
Tới lần thứ tư, tôi quyết định tắt nguồn nhưng vừa chạm tới điện thoại thì một cảm giác lạ ập tới, vậy là tôi đã ấn nút nghe.
Một giọng nói quen thuộc vang lên hòa lẫn theo tiếng gió rít và cả tiếng mưa rơi mạnh bạo:
- Nơi này cũng đã đóng cửa rồi. Em còn định bao giờ mới gọi cho tôi.
Tôi ngồi bật dậy. Là Bùi Quang. Tại sao giọng Bùi Quang lại có vẻ thất vọng như thế.
Một Bùi Quang như thế này tôi hoàn toàn ko biết đối phó như thế nào nên chỉ im lặng.
- Em… ko được xóa số của tôi. – Tuy vẫn là giọng điệu đe dọa nhưng có gì đó rất khác.
Tôi ngẩn ngơ cầm chiếc điện thoại đã tắt.
Bùi Quang luôn đe dọa người khác, Bùi Quang ngang ngược và bất cần đâu?
Bây giờ có phải Bùi Quang đang buồn ko? Nhưng lí do?
Lí do thì tôi ko thể nào đoán được.
Đếm đó, tôi ko ngủ được. Cùng mưa đêm, tôi đắm chìm trong những suy nghĩ.
***
Trước trung tâm mua sắm bị chìm trong mưa, một chàng trai đứng yên lặng, mặc cho gió và mưa cứ thế mà quấn lấy. Người anh ướt sũng, tay bóp chặt chiếc di động xám bạc.
Anh nói đầy bất lực:
- Em đừng ghét tôi như thế.
Câu nói ấy của anh…tan vào mưa.
***
Cô bé ngước đôi mắt trong veo, nói như reo lên với anh:
- Anh Duy phong, lúc sáng em đã tới nhà anh đấy nhé. Thích thật đấy.
Anh kinh ngạc pha lẫn hụt hẫng, đôi mắt thoáng thất vọng:
- Bé con, em đã tới rồi à.
Cô bé gật đầu, ko ngừng khoe khoang:
- Vâng. Anh Duy Phong, em còn chơi cả xích đu nữa đấy. Anh Duy Phong, anh giỏi thật. Cô Mai đưa cho em xem bao nhiêu là giải thưởng của anh.
Anh chỉ cười lắng nghe.
- Anh Duy Phong, em thấy anh rồi. Em xem hết ảnh của anh luôn rồi đấy nhé.
Anh thẫn thờ nhìn cánh cửa gỗ trước mặt, giọng điềubuồn bã, nói như thì thầm:
- Còn anh. Anh chưa được thấy bé con.
Ko thấy anh nói gì, cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn, nghĩ nghĩ rồi nhỏ giọng như người mắc lỗi:
- Anh Duy Phong. Cả sáng nay, em chỉ xem ảnh anh ko phải vì anh đẹp trai đâu. Thật đấy. Em chỉ đang xem đôi mắt của anh thôi.
Trước sự ngốc nghếch đó, anh nghiêng nghiêng đầu, tia cười hiện rõ trong đôi mắt:
- Vậy bé con, em đã thấy gì?
Cô bé vặn vẹo hai bàn tay, chu miệng:
- Anh Duy Phong, em ko thấy gì cả.
Anh bật cười. Và ngày hôm sau, anh đã nghỉ học ở nhà nhưng cũng chỉ được ngồi bên cánh cửa gỗ, lắng nghe bé con nói chuyện.
***
Duy Phong đưa mắt nhìn ra bầu trời đêm đen đặc đang mưa ko ngớt.
” Ở đây ko có ly to ”
” Vy Anh, nếu muốn tới đây. Gọi anh. Sẽ có người tới đón em ”

Anh làm sao thế này?
Anh ko thể phủ nhận rằng càng ngày anh càng nhớ tới cô bé phá điện thoại anh bằng những tin nhắn dễ thương và có chút ngốc nghếch một nhiều hơn.
Tại sao anh có thể như vậy? Chính anh biết rõ mình ko thể dứt bỏ quá khứ, ko thể ko nghĩ tới người ấy. Vậy tại sao còn có những hành động như thế?
Vì cô bé kia rất giống người ấy của anh sao? Vì cô bé kia cũng nói những câu ngốc nghếch giống người ấy của anh sao? Vì cô bé kia cũng rất thích ăn kem hạnh nhân giống người ấy của anh sao?
Mỗi người chỉ có một bầu trời cho riêng mình. Chẳng ai có thể trốn chạy điều đó cả. Và anh cũng chẳng thể.
***
Thư kí Hoàng lặng nhìn Duy Phong đang bị bóng ma của quá khứ dày xé. Một Duy Phong làm gì cũng rất nhanh gọi và chuẩn xác. Một Duy Phong trẻ tuổi và thành đạt, đứng trên địa vị mà bao nhiêu người mơ ước. Một Duy Phong luôn toát lên vẻ lạnh lùng, rất đàn ông, luôn tỏ ra lãnh đạm và tác phong làm việc phải khiến bao người kính nể. Một Duy Phong hoàn hảo và bất bại.
Nhưng…sẽ chẳng ai có thể biết được một Duy Phong luôn bị ám ảnh bới quá khứ, luôn nhìn bầu trời với đôi mắt u ám, luôn trỗng rỗng và chơi vơi. Một Duy Phong đầy vết thương.
Đây là thứ duy nhất mà một Duy Phong bất bại ko thể nào thoát ra được.
Duy Phong ngày trước ko như vậy. Dù cậu vốn sẵn trầm tính nhưng là một tên đại nghịch. Đã nghe cô Mai – người chăm sóc Duy Phong từ nhỏ thì mới biết: cậu ấy cực kì ngang ngược.
Lạnh lùng và ko quan tâm tới ai cả – đó là Duy Phong. Nhưng…người ấy là một ngoại lệ.
Lúc Duy Phong ở Mỹ, có bao nhiêu cô gái phát điên vì cậu ấy nhưng Duy Phong lại ko thèm để ý, cũng chẳng cho bất kì ai một cơ hội, luôn kết thúc ngay khi còn chưa bắt đầu.
Chỉ khổ cho anh, suốt ngày bị bao nhiêu cô tóc vàng, mắt xanh bám theo, dò hỏi về Duy Phong. Ngay trước khi về nước, Duy Phong thì luôn cười, làm gì biết anh phải khó khăn lắm mới trốn được khỏi vòng vây của những cô nàng đang khóc thét, làm náo loạn sân bay.
Duy Phong lúc ấy – lạnh lùng nhưng ko có dáng vẻ như bây giờ.
Duy Phong luôn kể cho anh nghe về người ấy với đôi mắt ấm áp.
” Anh Hoàng, nếu anh gặp người ấy, anh sẽ ko thể ko yêu được đâu ”
” Người ấy rất ngốc, luôn miệng anh Duy Phong, anh Duy Phong ”
” Em rất muốn nghe giọng người ấy ”

Anh luôn cười khi nghe Duy Phong kể, cô bé ấy đúng thật là đáng yêu.
Những năm tháng đó, là một Duy Phong luôn chờ đợi với một tình yêu bất diệt và một niềm tin mãnh liệt.
Và khi trở lại nước, Duy Phong đã tìm thấy người ấy…người ấy vẫn ở nguyên nơi đó… nhưng…đã hoàn toàn thay đổi. Tới nỗi, anh gặp lại mỗi lần còn phải sững sờ, cứ tưởng rằng cô ta là nhiều người khác nhau....
« Trước1...2526272829...128Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

XtGem Forum catalog