↓↓ Truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh Full - T.Boo.Kul
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Ok.
- Mun cho cả vào hóa đơn, anh thanh toán.
- Ko cần, Duy Phong cậu ấy thanh toán hết rồi.Lần nào trước khi đến quán cậu ấy cũng gửi cho em một khoản tiến lớn trong ngân hàng. Em đã bảo ko nhiều như thế mà cậu ấy vẫn cố chấp.
Mọi người nhìn anh, nhưng anh vẫn chỉ im lặng, hơi nghiêng đầu, giống như chuyện ko liên quan tới mình. Anh như đang rơi vào thế giới khác. Với vẻ mặt điềm tĩnh thản nhiên ấy, có lẽ, anh ko quan tâm.
Lúc ra về, tôi lẽo đẽo theo anh Huy ra xe.
Anh Huy cũng chẳng để ý, mải nghe điện thoại.
Đột nhiên, anh dừng đứng người lại làm tôi đâm sầm vào lưng anh.
Tôi vừa xoa trán vừa than:
- A, anh sao tự nhiên lại như thế?
Nhưng ánh mắt Huy đang nhìn về hướng khác, theo phản xạ, tôi cũng nhìn theo phía đó.
Bắt gặp dáng cao gầy, hai tay đút túi, người hơi dựa vào chiếc xe màu đen sang trọng…anh đang cười.
Tôi lại quay người tảng lờ…biết anh cười gì rồi.
Đột nhiên, có người kéo tay tôi lôi đi về phía anh.
- Duy Phong, cậu đưa Vy Anh về được ko, bây giờ anh bận rồi, khách hàng vừa gọi điện tới.
Tôi giật mình, lui ra sau một chút nhưng vẫn cố dìm:
- Khách hàng sao em thấy hai người xưng hô cưng ơi cưng à vậy.
Anh Huy bịt miệng tôi:
- Duy Phong, em làm được ko?
Tôi giãy dụa, nhìn xem anh phản ứng như thế nào.
Anh hơi nghiêng đầu về phía trước, ánh mắt thú vị, nụ cười tinh quái cũng hiện rõ hơn.
Tim tôi đập nhanh liên hồi.
Anh đưa tay ra, mở cửa xe:
- Em vào đi.
Tôi bám chặt lấy anh huy, đá đá chân, làm mọi cách để anh nhận ra. Nhưng anh Huy lại còn đẩy tôi vào xe, bây giờ tôi có thể thấy ghế trước chị Hoài Vân đang ngồi.
- À, Vy Anh bị say xe.
Tôi thở phào, cuối cùng anh Huy cũng biết rồi đấy, nhưng tôi định bước ra thì:
- Nên cậu để Vy Anh ngồi trước nhé.
Suýt nữa, tôi ngã nhào khỏi xe. Anh Huy độc ác sao cứ phải đẩy tôi vào tình huống này.
Tôi tự cứu mình:
- Em ngồi đây cũng được.
Rồi tôi lui luôn vào ghế trong, cố gắng làm mặt tỉnh bơ.
Hoài Vân quay xuống, dịu dàng:
- Em bị say xe à, vậy lên đây đi.
Tôi còn chưa hết ngạc nhiên trước thái độ đó thì chị bước xuống xe:
- Bọn em sẽ đưa Vy Anh về, anh Huy đi cẩn thận nhé.
- ừ, anh cảm ơn.
Lúc sắp đi còn ngó vào nháy mắt với tôi.Tôi trợn mắt, anh Huy cười rồi cuối cùng cũng bỏ đi.
Còn lại ba người, tôi vẫn ngồi yên nơi ghế sau.
Hoài Vân bước vào, ngồi cạnh tôi:
- Em lên ghế trước đi.
Tôi lắc đầu:
- Nhà em cũng gần thôi, đi một đoạn cũng ko say được đâu.
Chị đóng cửa lại, nhỏ giọng:
- Bọn chị sẽ rất khó chịu nếu em…nôn trên xe đấy.
Tôi liền mở cửa ra, ngoan ngoãn lên ghế trước. Nhưng do tốc độ hơi nhanh nên khi bước ra khỏi cửa, tôi lại đụng phải anh.
Tôi nghe thấy cả tiếng chị Hoài Vân chặc lưỡi.
Tôi hít sâu, nói một dăng:
- Em xin lỗi nhé, em ko cố ý đâu.
Rồi vòng sang ghế trước.
Duy Phong lại bật cười lần nữa, anh thu cánh tay vừa đỡ cô bé về.
Lúc anh ngồi vào xe, tôi cố gắng giữ nhịp thở, nhìn phía trước.
Đợi một lúc vẫn chưa thấy xe chuyển động, có hơi tò mò nhưng tôi chỉ dám liếc kính hậu.
Hoài Vân chỉ chỉ.
Tôi à lên một tiếng, loay hoay tìm thắt dây an toàn.
Đột nhiên, tôi cảm nhận được rõ một mùi hương nhẹ và hơi thở của người ấy.
Anh nghiêng người thắt dây an toàn cho tôi.
Một ngọn gió ấm áp thổi qua.
Lúc đó, mặt tôi đỏ bừng, cố gắng nhìn sang phía khác nhưng trong đầu vẫn nghĩ: may mắn là mình ko bị bệnh tim.
Chiếc xe lao vút đi. Mang theo tâm hồn đang bay của tôi.
Đầu tôi bắt đầu nhẹ bẫng, những suy nghĩ tung nhảy.
Mơ hồ và mơ màng.
Chẳng biết là bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Tôi mở mắt, quạy cựa làm cho một thứ trượt xuống.
Nhìn kĩ, đó là một chiếc áo khoác đen, kiểu dáng khá đơn giản, đặc biệt là có một mùi hương nhẹ.
Hít hà…tôi bật tỉnh.
Bên cạnh, anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi đen, ống tay xắn lên, chăm chú vào chiếc laptop đang đặt trên chân.
Tôi nhận ra, bất kì hành động nào của anh cũng trở nên rất cuốn hút.
Những ngón tay như bay trên bàn phím đột nhiên dừng lại.
Anh đưa mắt sang nhìn tôi, một cách tự nhiên, anh nói:
- Em dậy rồi.
Và một cách nhanh chóng, anh trở lại laptop.
Đến bây giờ, tôi mới thực sự tỉnh táo, quan sát xung quanh, chỉ còn mình tôi và anh. Chị Hoài vân đi đâu nhỉ?
Hình như tôi vừa ngủ thì phải. Mọi thứ vẫn còn rối và đứt đoạn.
- Anh ko biết nhà em ở đâu?
Tôi à lên, hơi hơi hiểu một chút, ngồi thẳng dậy cố gắng tự làm mình chỉn chu nhưng mà anh vẫn chỉ dán mắt vào máy tính.
Tôi đúng là…chắc anh có ấn tượng tôi là một đứa ham ăn ham ngủ cho xem.
- Đây là gần công viên.
Tôi gật đầu, thảo nào lại thấy quen tới vậy. Nhưng cũng ko muốn làm phiền anh.
Duy Phong im lặng, anh lơ đãng nhìn ra bên ngoài nơi bầu trời đen một cách mộc mạc.Đây là lần đầu tiên anh nói nhiều với một người mới quen tới vậy.
Trông bộ dạng cô bé kia, nắm chặt áo khoác anh, đầu hết nghiêng sang bên này rồi sang bên kia, thậm chí anh còn có thể đếm được bao nhiêu lần cô bé ấy nhìn trộm anh.
Xe đi được một đoạn, cô bé ấy đã nhắm tịt mắt, mặc dù anh đã cố giảm tốc độ tới mức thấp nhất có thể.
Tới khi Hoài Vân hỏi anh nhà cô bé ở đâu anh mới sực nhớ…điều đó anh cũng ko biết.
Định hỏi thì thấy cô bé ấy đã dựa vào ghế, ngủ ngon lành.
Đột nhiên, anh muốn chăm sóc và bảo vệ cô ấy.
Chỉ còn một cách, gọi cho Nguyễn Huy nhưng lại ko liên lạc được.
Vậy nên anh đưa Hoài Vân về trước.
Có thật đơn giản là như thế hay ko? Đối với anh, mọi thứ đều thật dễ dàng chứ ko phải chỉ là một địa chỉ nhà.
Và bây giờ, bộ dạng lúc tỉnh là như thế này. Ko phải cô ấy chưa tỉnh ngủ hẳn đấy chứ?
Một lúc sau, ko nghe thấy tiếng bàn phím nữa tôi có hơi bối rối.
- À…bây giờ anh có thể đưa em về nhà ko? –chỉ để nói câu ngắn gọn này nhưng tôi cũng đã tốn nhiều thời gian suy nghĩ và đắn đo.
Anh nhìn sang tôi nhưng lại ko hề có ý định trả lời.
Tôi cũng nhìn anh và bị cuốn vào đôi mắt ấy.
- Được.
Thấy tôi vẫn còn ngơ ngác, anh bật cười:
- Bây giờ em có thể đưa địa chỉ nhà cho anh ko?
Tôi lập tức ngoảnh mặt đi, đọc địa chỉ.
Chiếc xe phóng đi. Hình tượng của tôi trong lòng anh nhất định là rất xấu.
Cho đến khi dừng trước cửa nhà, tôi vẫn còn mải nghĩ xem anh có cho tôi ham ăn, ham ngủ và ham…trai đẹp hay ko.
Bỗng nhiên, anh đưa tay về phía tôi.
Tôi lập tức cúi đầu, tự cởi thắt dây an toàn ra, nhỏ giọng:
- Cảm ơn anh đã đưa em về.
Rồi dùng tốc độ nhanh nhất, tôi mở cửa xe, lao vào nhà.
Nấp sau cánh cổng, tôi nhìn theo chếc xe mang người ấy đi. Có chút mất mát.
Qua cửa kính, Duy Phong nhìn theo dáng người chạy vụt ấy.
Anh lắc đầu, cô bé này đúng là kì lạ thật. Đây là lần thứ hai tay anh đưa ra rồi ngưng lại trong ko trung…anh chỉ muốn lấy lại áo khoác.
Bước vào nhà, tôi nhìn quanh. Phòng khách trống rỗng. Mọi người đi đâu hết cả rồi nhỉ?
Đang đứng thẫn thờ thì mẹ từ bếp bước ra, thấy tôi thì hơi nhíu mày:
- Hai đứa tụi con đi muộn thế? Hơn 10 giờ rồi đấy.
Chết, mẹ biết tôi đi với Duy Phong. Làm sao đây?
- Thôi con đi ngủ sớm đi.Lần sau nếu anh Huy rủ đi họp bạn cũ thì từ chối nhé.
Tôi thở ra nhẹ nhõm. Nhưng mà sao mẹ lại nghĩ thế? Có ai đó nói với mẹ như vậy ư? Là anh Huy hay Trúc Vũ?
- Mẹ, vậy Trúc Vũ về lâu chưa?
- Cũng hơn một tiếng rồi, tụi nó chờ con mãi.
- Vâng. Mai con sẽ gọi điện cho Vũ. Mẹ ngủ ngon nhé.
Tôi định lẻn ngay vào phòng thì mẹ gọi lại:
- Vy Anh, con lại đây.
Tôi có chút hoảng sợ. Tôi là một người ko biết nói dối, mà mẹ lại còn rất hiểu tôi nữa. Hẳn là mẹ đã phát hiện ra điều gì rồi....