XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh Full - T.Boo.Kul

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Trời!!! Cái chăn phản chủ này, nằm ở đâu kia!!!
Tôi vừa cựa người để tìmcho dễ thì…
Rầm!
Cả người tôi nằm gọn dưới sàn nhà.
Hừm…
Lại rớt khỏi giường rồi.
Tôi lồm cồm bò dậy, tay vò vò đầu còn đau điếng, mắt vẫn còn bị cơn ngái ngủ làm cho lờ mờ, nhưng vẫn có thể thấy được ngoài kia, ngày mới đã buông.
Tối hôm qua ngủ lúc nào cũng chẳng nhớ nổi.
Đầu óc cứ mông lung, chứa toàn mớ lộn xộn xếp chồng chéo lên nhau.
Hình như hôm qua…tôi ăn tối…ăn nhiều quá…mệt nên ngất thì phải…
Tôi còn nhớ ánh mắt mọi người vô cùng hoảng hốt.
Vật vờ…vật vờ mãi, cuối cùng tôi cũng chuẩn bị xong mọi thứ để tới trường.
Cũng may là hôm trước định ra đi trong im lặng nên vẫn chưa làm thủ tục thôi học gì không thì trong trường lại rộ lên tin đồn tôi bị ấm đầu mất.
Bây giờ vẫn đang còn khá sớm, nhưng tôi đi như thế để mò tìm bus!
Tôi lại không nén được mà thở dài vài tiếng, chuyển về đây làm cái gì cơ chứ!
Mở tủ, tôi vơ một loạt bánh Bebe vào balô, còn một cái cầm tay để ăn ngay bây giờ.
Thò đầu ra khỏi cửa, ngó nghiêng không thấy động tĩnh gì thì bước ra khỏi phòng, tôi vừa đi vừa nhìn quanh một cách lén lút.
Tầng này…chỉ có tôi và anh!
Nguy hiểm, quá nguy hiểm!
Sau bao nhiêu chuyện vừa qua, tôi nghiệm ra một điều – không nên tiếp xúc với người kia, rất rất không nên!
Lúc gần tới phòng anh, tôi dừng lại, nín thở, nhón từng bước từng bước thật nhẹ trên hành lang dài…
Một chút nữa thôi…chỉ một chút nữa thôi…oa, sắp qua rồi…
Khi tôi còn đang hỉ hả trong lòng vì sắp thoát được thì đột nhiên chiếc cửa màu xám được mở ra!
Tôi suýt nữa thì đứng tim…chân khựng lại, mở to mắt nhìn anh chằm chặp.
Anh đứng dựa người vào cửa, mái tóc đen ngắn hơi ướt, nơi ngực chiếc áo khoác đen sang trọng bên ngoài có chiếc khuy hiệu màu vàng huyền bí.
Khóe miệng anh từ từ nâng lên, nhìn dáng vẻ ngây ngô của tôi thì buông một câu chào thản nhiên:
- Morning, honey!
Honey? Honey?…Từ đó nhẹ nhàng tiến thẳng vào tai hiến tôi choáng váng, ho sặc sụa, thiếu chút thì đánh rơi luôn gói bánh.
Tôi đã lường trước việc tim sẽ bị đau bất cứ lúc nào khi gặp người này mà!
Tránh né rồi mà vẫn như thế đấy!
Sáng ra chưa gì đã bị anh làm cho ngơ ngẩn ngẩn ngơ rồi!
Tôi khó khăn lắm mới mở lời:
- Chào…buổi sáng. Em…đi học.
- Còn sớm!
Chưa kịp để tôi giải thích, anh đã nhìn tôi với ánh mắt biết tuốt:
- Không có!
Gì chứ! Sao lại không có bus! Mà nếu thứ gì anh không biết thì không được à?
Không để anh đắc ý nên tôi bình tĩnh đáp:
- Không có gì cơ? Em đang định gọi anh đưa em đi học đây!
Anh không để lộ bất kì biểu hiện nào, gật đầu đương nhiên sau đó đưa tay kéo tôi lại, ánh mắt tĩnh lặng:
- Ở nhà đi!
Tôi tròn xoe mắt, khó hiểu nhìn anh:
- Tại sao em lại phải ở nhà?
Anh lấy chiếc balô từ tay tôi, đặt xuống dưới chân:
- Mệt!
Tôi lắc lắc cái đầu nặng trịch, nói đầy kiên quyết:
- Không sao đâu. Cuối năm rồi, em phải tập trung học. Thành tích của em nhất định phải là xuất sắc!
Nhất định phải là thế!
Thời gian vừa rồi, tôi không mấy chú tâm tới việc học. Bây giờ mọi việc đã đi vào quĩ đạo, phải lo mà học, học thôi.
Anh vòng tay ôm tôi:
- Anh giúp em.
Anh định giúp như thế nào?
Hối lộ thầy cô, đe dọa nhà trường?
Mặt tôi trở nên nghiêm trọng:
- Không được. Em không thích như thế đâu.
Anh nhướn mày:
- Không thích anh dạy?
Hả! Cơ mặt tôi trở nên cứng đờ.
Hóa ra là anh định giúp tôi phụ đạo…Hừm, đầu óc dạo này đen tối thật, ý nghĩ không được trong sáng như Vy Anh ngây thơ ngày xưa nữa rồi…
Gần mực thì đen…gần mực thì đen…
Tôi ngước lên nhìn anh, chu miệng:
- Anh rất bận cơ mà. Làm thế nào dạy em được? Dù sao em cũng muốn tới trường với bạn. Anh đừng có phá hỏng tương lai của em nữa đi!
Anh bật cười nhưng nơi đáy mắt lại không có chút biến động, mang vẻ sâu lắng.
Chợt hình ảnh anh ngồi nơi bậc thềm lạnh lẽo hôm ấy, không ngừng ho dữ dội hiện về khiến tim tôi thắt kại, mắt lung linh một màn nước mỏng nhìn anh:
- Anh Duy Phong, dù anh bận rộn như thế nào cũng phải dành thời gian nghỉ ngơi nhé!
Vẻ mặt anh tĩnh lặng, nhìn sâu vào mắt tôi.
- Nếu anh để mình xảy ra chuyện gì, em sẽ không vui! Em sẽ ghét anh! – giọng tôi nhỏ dần, tắc nghẹn bởi sự bất an đột nhiên trỗi dậy…
Tôi vô thức ôm chầm lấy anh, khối ấm áp từ anh làm cảm xúc của tôi dần dần ổn định, nhẹ giọng:
- Lát nữa anh tới công ty à?
Anh gật đầu, hơi thở nhè nhẹ nhưng lạnh lẽo.
Không gian xung quanh thật yên tĩnh, mùi thơm dịu nhẹ từ anh lan tỏa.
Tôi chợt để ý đến chiếc khuy hiệu anh, mắt dán chặt vào.
Chỉ gồm hai ký tực B.C bằng vàng, toát ra sự huyền bí khó cưỡng lại nổi.
Tay tôi vô thức chạm vào, ngay lập tức, một cảm giác lạ bỗng lan truyền đến khiến tôi phải giật mình. Hình như…khí lạnh từ đây mà ra.
Đâylà lần đầu tiên tôi thấy anh đeo cái này, không kìm được sự hiếu kì mà hỏi:
- Anh Duy Phong, B.C này là gì thế?
Anh dịu dàng gỡ tay tôi ra khỏi chiếc khuy hiệu đó, cười nhẹ:
- Best CEO!
Best CEO?
Phải mất mấy giây ngẩn ngơ, tôi mới tiếp thu được lời anh nói sau đó không khỏi phì cười.
Tưởng như thế nào, hóa ra là người này tự sướng!
Dạo này có lẽ nhiều chuyện xảy ra nên khiến tôi lúc nào cũng căng thẳng quá mức rồi.
Hôm nay, anh cứ có vẻ khác lạ…nhưng tôi không thể tìm ra là khác lạ chỗ nào.
- Tan học, anh đến đón em nhé?
Vừa dứt câu, không để anh trả lời, tôi liền nắm khoảng ngực áo kéo người anh xuống, nhón chân, hôn thật nhanh vào má anh.
Người anh khựng lại.
Biết mình vừa làm chuyện kinh thiên động địa, tôi liền chạy trốn.
Nhưng chưa kịp di chuyển lấy nửa bước đã bị anh tóm lại…
Hm…Chết rồi…
Anh đặt hai tay lên vai tôi, cúi đầu, vẻ mặt không cảm xúc, trầm giọng chất vấn:
- Vừa làm gì?
Hơi thở tôi như ngưng lại, mặt đỏ bừng, cắn cắn môi đầy hối lỗi.
Một ý nghĩ chợt tung nhảy.
Anh sao lại quá đáng, nghiêm trọng như thế kia? Trong khi anh từng hôn tôi và còn hôn rất nhiều lần thì sao hả?
Ý nghĩ đó khiến tôi bùng nổ, trừng mắt với anh, giọng điệu bất cần:
- Em hôn anh đấy! Thì sao nào?
Thấy như vậy vẫn còn chưa đủ, tôi lại tiếp tục vênh váo:
- Anh cũng hôn em mà. Xem như hòa!
Anh lắc đầu phản đối, một ngón tay chạm vào môi tôi, giọng thoáng chút tinh quái:
- Anh hôn Vy Anh ở đây!
Cơn hiếu thắng ăn sâu vào máu tôi phút chốc dâng lên tới đỉnh đầu, tôi hậm hực:
- Em cũng hôn anh như thế là được chứ gì!
Nói là làm!
Theo cách ngay và luôn, nhân lúc anh đang cúi đầu thật thấp tôi liền hung hăng nhào vào…
Nhưng mà…ngay khi tôi vừa tiếp xúc với đôi môi lạnh lẽo kia thì…tim ngừng đập, mặt mở to hết cỡ, thùy não căng ra như muốn đứt phựt!
Chạm phải ánh mắt ma mãnh của anh…
Não bộ đang bị đông cứng chỉ kịp thốt lên một câu cảm thán – Vy Anh ơi, bị gài rồi…
Hành lang yên tĩnh thoáng chốc vang lên một tiếng hét lớn:
- Sở khanh! Anh…lợi dụng em. Ai cần anh dâng hiến chứ! Đồ xấu xa! Đồ đểu! Em không muốn nhìn thấy anh! Em hận anh! Hoàng Duy Phong, anh không phải là người!
- …
***
Bao bọc xung quanh gian phòng là những bức tường xi măng cứng cáp, ngột ngạt.
Một người đàn ông có vẻ mặt khổ sở, tuyệt vọng, ngồi cạnh mặt bàn trống không, giọng nói thảm thiết:
- Tôi xin bà! Dùsao tôi cũng là bố của nó mà!
Phía đối diện là người phụ nữ có gương mặt phúc hậu nhưng lúc này, giọng bà đanh lại:
- Bố à?
Ánh mắt bà tràn ngập đau xót…
Tâm trí băng ngược thời gian, quay về ngày hôm ấy…...
« Trước1...104105106107108...128Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ