↓↓ Truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh Full - T.Boo.Kul
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Tác giả: T.Boo.Kul
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: Pupe.Mobie.In
**********************
Một thế giới đầy mê hoặc được dựng nên bởi mỗi con người đều sở hữu những tính cách thật độc đáo và riêng biệt.
Khi cô nữ sinh nhỏ bước vào tuổi 17, một chàng- trai- có- đủ- mọi- tiêu- chuẩn mà cô đặt ra đã xuất hiện – người có quyền năng khiến mọi đôi mắt phải bấn loạn ngay trong cái nhìn đầu tiên.
Sự ngạo mạn, lạnh lùng của anh như hòa vào bầu không khí cô gái nhỏ hít thở.
Nhung nhớ, chờ đợi, thẫn thờ và ngẩn ngơ là những cảm giác choán kín lấy trong khoảng thời gian cô theo đuổi anh bằng cách gửi liên tiếp những mẩu tin nhắn vào điện thoại anh.
Nhưng liệu cô có chạm được tới được chàng trai ấy khi những gì thuộc về hiện tại đều bị anh ném vào sọt rác của trí nhớ?
Luôn hiện diện trong anh là chuỗi ký ức mà lớp bụi thời gian không thể nào phủ mờ. Suốt những năm qua, anh ráo riết truy tìm tung tích người chú ruột đã bốc hơi khỏi giới kỹ sư thật đột ngột và cô bé con đã vô tình để lạc mất vào mười năm trước.
Và đột nhiên, dưới cú lật ngược từ bàn tay nắm giữ quyền lực ma quái của anh – thủ lĩnh Black Company, quá khứ đã mở ra những trang kinh hoàng, bí mật vốn được che lấp thật hoàn hảo ngay chính sau những người xung quanh anh nay đều đươc khơi dậy…
Anh chọn cách giữ người con gái anh yêu thương ở bên mình, mặc kệ cơn đau tựa thuốc độc đang ngấm dần vào từng ngóc ngách của cơ thể.
Vậy còn cô bé ấy? Sẽ bước đi thế nào khi phía sau là bóng đêm tối tăm còn hiện tại là những nỗi đau chồng chất…
Một đêm đông. Tại quán Mun.
Tôi nhắm mắt lại, lẩm bẩm:
- God, con ước người sẽ mang cho con một người đẹp trai, cao trên 1m80, tài năng, giàu có, không gay, chung thủy, … nói chung là tuyệt vời như thiên thần là đủ rồi.
- ối má ơi, lại nữa, năm nào cậu cũng chỉ ước có câu đó mà ko chán à, haiz, đúng là bệnh tự kỉ thì ko chữa được mà.
- Tự kỉ mà còn tự sướng.
- Tự kỉ với tự sướng gì, đó gọi là mơ ước, mơ ước của em đấy, vĩ đại như thế thì mấy người tầm thường như chị, như cậu sao hiểu được.
- Hừ, làm ơn quay về sao hỏa của cậu đi, trái đất nguy hiểm lắm.
- ừ đi đi, đi với ước mơ nhỏ bé của em ấy, thời đại nào rồi mà em còn mơ tưởng như thế hả. trai như thế cũng chưa từng có, mà có thì cũng đến lượt em sao, ảo tưởng.
- Em ko tin là ko có.
- Vậy em có muốn tình yêu một cách hoàn mỹ như thế ko?
- Có chứ, như nào?
- Đầu tiên, yêu một người đẹp trai, nhưng gay hay ko chị ko biết.
- Sau đó, yêu một người giàu có, xấu hay ko cũng ko biết.
- Sau đó, yêu một người chung thủy, nhưng mà độ chung thủy tỉ lệ nghịch vs đẹp trai và giàu có.
- Sau đó…
- Thôi đi, hai người thật là, nói như vậy là bảo yêu nhiều người hả.
- Ô, cũng đâu đến nỗi chậm hiểu đâu, thế mà sao vẫn đi ôm ước mơ đó hả. chẳng phải cứ một lần yêu một người rồi thì em cũng xem như là có người tình lý tưởng sao.
- Em tuyên bố cho hai người biết, nếu ước mơ ko thành hiện thực thì em… cũng ko thèm có bạn trai luôn.
- Đúng là càng ngày càng nặng. Ko ai là hoàn hảo cả, em bớt đi 1 vài yêu cầu thì may ra mới có.
- Có lí, vậy…cao 1m79, 9 cũng được.
Từ lúc còn bé, tôi đã mê mẩn với những bộ fim thần tượng và những cổ tích hoàng tử, lọ lem. Chính xác hơn, tôi mê những nam chính trong đó. Cũng từ đó, tôi dần hình thành mục tiêu cho mình, đó là được yêu 1 người xuất sắc như thế. Bởi vì, tôi cũng muốn sống trong cổ tích. Tôi đã quyết tâm, nếu may mắn gặp được 1 người như thế, tôi sẽ bám lấy ko buông.
Ngày sinh nhật trôi qua, lại thêm một tuổi, sống với ước mơ đến tận bây giờ mà tôi vẫn chưa gặp được 1 người nào lí tưởng cả. Thêm mấy lời khích bác của hai người ấy, một người là bạn thân nhất của tôi, một người là chủ quán quen nhất của tôi làm tôi càng hạ quyết tâm. Nếu để tôi gặp 1 ng như thế thật, tôi sẽ ko chỉ bám mà có thể sẽ bắt cóc nhốt lại, cất làm của riêng mất.
***
Tại sao ko thể chỉ ăn và ngủ? Nhàm chán…Nhưng mà ko hành hạ người ta đến mức 5h sáng đã phải rời chăn ấm, rồi phi thân tới trường trong cái lạnh đầu đông như thế này. Nếu tôi đi được xe bus thì cũng ko phải đi xe đạp để gió lạnh thốc hết vào mặt như thế này. Còn chuyện vì sao ko đi được xe bus cũng thật là xấu hổ, tôi ngủ quên, say xe và lí do mà mọi người ko ngờ tới nhất chính là đi xe đạp sẽ dễ gặp được mục tiêu hơn. Chẳng phải nữ chính thường ddi xe đụng phải nam chính hay sao?
Lúc tôi tới trường thì đã thấy Trúc Vũ bặm môi, tức tối, vừa kéo xe tôi, vừa hét:
- Hắn dám lừa tớ, lừa tớ, tớ thề sẽ không tha thứ cho hắn, tớ sẽ dằn vặt hắn tới chết.
Tôi nhíu mày khó hiểu:
- Cậu lại bắt gặp Mạnh Vũ đi với ai nữa hả?
Vừa nói tới, Trúc Vũ nhìn tôi với vẻ mặt đau khổ, buông tay làm xe tôi ngã rầm rồi hờ hững:
- Ừ, lúc nãy, tớ gọi điện bảo hắn mua bữa sáng, hắn bảo bận, cậu lại biết đấy, 1 bạn gái mẫu mực như tớ thì sẽ ko để bạn trai bỏ bữa, nên tớ mới định đi mua, vậy mà vừa bước vào căng –tin, tớ đã thấy hắn liếc mắt đưa tình với một con bé khối dưới.
Tôi tự hiểu cái câu liếc mắt đưa tình là Mạnh Vũ chỉ là nhìn lướt qua con bé nào đó.
- Vậy cậu đã nghe anh ấy giải thích chưa? – tôi dựng xe dậy.
- Ko, tớ cao thượng, ngoảnh đầu bước đi luôn. – Nói xong, sợ còn chưa đủ cao, Trúc Vũ còn ngửa cổ lên.
Cũng may là 2 đứa thân nhau từ lúc bé xíu, nếu ko tôi sợ mình ko chịu nổi tình yêu to lớn của nó. Đúng lúc tôi định khuyên can nó thì Mạnh Vũ chạy tới, đặt vào tay Trúc Vũ hộp đồ ăn, hổn hển:
- Này, của em đấy, ko có kem dâu, chỉ có vị vanilla nữa thôi – rồi Mạnh Vũ dúi vào tay tôi một phần bánh sáng, kem vị hạnh nhân, tiện thể dắt xe cho tôi – Vy Anh, lại vị hạnh nhân nhé.
Tôi liếc nhìn Trúc Vũ đang trừng mắt với Mạnh Vũ rồi nói:
- Anh chăm sóc bạn gái ghê thế. – rồi tôi đưa mắt ra hiệu.
Mạnh Vũ hiểu ý, quay sang nhìn Trúc Vũ:
- Lúc sáng em gọi tới, là anh đang bận bàn với đội bóng lên lịch luyện tập, xong anh chạy đi mua cho 2 cô nương rồi đây.
Trúc Vũ tỏ vẻ ko cần biết, đáp:
- Vị dâu ko có, hay là anh lại đưa cho cô bé mắt to nào?
Mạnh Vũ nhíu mày, có đôi chút khó chịu:
- Em lại nữa, này cô nàng đa nghi, mắt em là to nhất đấy.
Trúc Vũ trừng mắt, nhìn tôi đang nín cười rồi đáp:
- Anh còn nói em đang nghi, em nói cho anh hay, em gọi điện mà anh còn dám nói bận để em bắt gặp anh lăng nhăng với ai xem, em sẽ hành hạ anh tới chết.
- Được rồi, nói với em sau, 2 người ăn đi, ko còn sớm nữa đâu, anh đi gửi xe cho Vy Anh rồi tới lớp luôn nhé.
- Ko cần, em tự gửi được. – tôi từ chối.
- Ai ko biết cậu tự gửi được, nhưng bạn trai Trúc Vũ này ấy, ko chỉ biết quan tâm chăm sóc tớ, mà cũng phải biết phục vụ bạn thân tớ chu đáo. – Rồi ra vẻ, dắt tay tôi như mẹ dắt con đi lên lớp.
Tôi ngoái nhìn Mạnh Vũ, le lưỡi rồi mới đi.
Mạnh Vũ là một người rất được, một cây bóng rổ có tiếng trong trường với khuôn mặt khá thư sinh, dáng người cao ráo, thành tích học tập không tồi, hòa đồng, và được nữ sinh lẫn nam sinh mến mộ. Nhưng rất vô lí, với một Mạnh Vũ như thế tôi lại ko cảm thấy đó là một nửa lí tưởng như mình vẫn tìm, mà là một người anh trai lí tưởng.
Năm đầu lớp mười, lúc 2 đứa mới vào trường việc đầu tiên là rủ nhau tăm tia trai đẹp trong trường. Cái tật xấu này cũng là một phần tôi rèn luyện được trong khi đi tìm người ấy, còn Trúc Vũ thì khỏi nói, là mê trai.
Kỹ năng phát hiện trai đẹp của 2 đứa có thể nói đã đạt đến đỉnh cao, trong đám đông, chũng tôi có thể phát hiện ra những anh chàng đẹp trai, cao ráo còn nhanh hơn google....