↓↓ Truyện Biệt Thự Hoàng Tử - ChiriKamo Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Hãy đợi đấy!!Để xem tôi sẽ xử lí cô thế nào…!!
Nó vênh mặt lên, lè lè lưỡi đáng yêu…
Vũ giật mình quay lưng đi lần nữa…không hiểu sao…cậu lại có cảm giác lạ kì này…
Nó vươn vai, hít môi hơi thật dài rồi bước vào phòng đi ngủ…
Chap 16
Sáng hôm sau… 6h15…
Nó vẫn còn chìm sâu trong giấc ngủ, chìm vào giấc mơ khiến nó mỉm cười…
Không hiểu vì giấc mơ đó quá ngọt ngào hay là vì tối qua nó uống thuốc cảm nên bây giờ vẫn còn trong tình trạng ” đang zz”? Điều đó có trời mới biết được nhưng mà điều trời chắc chắn thì nó có nguy cơ trễ học…
Vũ, Bảo và Hoàng đang chuẩn bị đi học…
- Ê! Thoại My chưa zậy hả?? – Bảo khẽ liếc nhìn 2 tên chiến hữu còn lại hỏi.
Vũ nhún vai:
- Tôi không biết…!!
- Hay để tôi đi gọi cô ấy zậy?? – Bảo hỏi tiếp.
Vũ đứng suy nghĩ một hồi rồi khẽ bật cười:
- Cứ để cô ta ngủ khì khì đi… trễ học cho chừa…!!À, đợi đã… – Vũ nói rồi lấy tờ giấy, cây bút ra ghi vài chữ:
Ngủ ngon nhá Nguyễn Hoàng Thoại My ~!
Nếu hok xin được mấy em cờ đỏ thì kêu là osin của Prince Villa là cô được zô liền à!!kekeke
Kí tên: Bộ 3 Hoàng tử đẹp zai
Đóng dấu kí tên, rẹt rẹt, xoẹt xoẹt.
6h15 am.
- Xong!!! – Vũ cười khoái chí, vươn vai mấy cái rồi cùng Bảo, Hoàng lên lầu – dán trước cửa phòng nó.
- kekeke… Để xem cô ta tính thế nào…!! – Vũ dán, vỗ tay ba cái rồi kéo cả bọn đi học.
“bíp bíp…tin tin…”
Tiếng còi xe inh ỏi khiến nó chợt tỉnh giấc… Nhìn khẽ lên đồng hồ…nó vùi đầu vào chiếc gối rồi giật mình hét lên:
- Haizz… Á Á Á…!!Cái gì chứ…sap lại 7h rồi chứ?!!! aaa
Rồi nó chạy đi đánh răng, rửa mặt, thay quần áo trong vòng vẻn vẹn chỉ 5p’ (quá pro)
Nó quơ vội cái balo rồi chạy đi học…
Bước ra khỏi cửa phòng…bỗng…
- Cái zề thế này… – Nó thét lên rồi lẩm bẩm đọc: – “Ngủ ngon nhé…” trời ơi…đã thế bọn hắn còn ghi 6h15 nữa chứ…!!Rõ ràng bọn hắn có thể gọi mình dậy được mà…! Tính chơi xỏ, chọc tức mình hả?? Được lắm…
Nó nói rồi vò tờ giấy quăng xuống sàn nhà rồi chạy vèo đi học, nghĩ thầm: ” Chơi xấu tôi hả?? Thì tôi cũng ko chơi đẹp lại đâu…!!Để rùi coi tôi trả đũa thế nào há…! Quân tử báo thù 10 năm chưa muộn…mà quên…10 năm là muộn quá ấy chứ…!!! Nhất định, tôi sẽ sớm trả thù thôi…hãy đợi đấy…!!! ”
Bình thường, nếu chạy đến trường thì cũng mất 10 phút. Còn bây giờ, nó chỉ chạy có 5 phút mà thôi.
Tới cổng trường, nó khẽ quệt mồ hôi khẽ nói thầm:
- Hhaa…nhờ thế này mình mới biết mình có năng khiếu điền kinh đấy!!hohoho…
- Ê…!!! Bạn gì đó ơi…!!!
Nó đang xồng xộc chạy vào cổng trường thì bị 2 con nhỏ mang đầy đủ nhãn mác “Đội Cờ Đỏ” chiếu tướng.
Nó cười nhăn:
- Cho… cho mình vô đi 2 bạn…hôm nay mình bị kẻ xấu h.ãm hại nên mới tới trễ…
- Thôi khỏi đi bạn…bất cứ lí do gì thì mình cũng đành cho bạn tới phòng cờ đỏ để làm việc…!! – 2 con nhỏ ấy vẫn ra vẻ cương quyết.
Nó thì cứ mè nheo:
- Thui mà thui mà…mình biết lỗi rồi mà…!!! Mình hứa từ sau mình hổng có đi trễ nữa…mà đây là lần đầu tiên cũng là lần cúng cuồi…ý lộn…cuối cùng á…!!
- Không là không!!Mời bạn lên phòng cờ đỏ không thì mình sẽ mời giám thị…!!
Nó chợt nghĩ đến tờ giấy mà bộ 3 dán trước cửa phòng nên liền mỉm cười một cách đáng yêu nhưng cũng gượng gạo nhất có thể:
- Mình là… – Đến lúc này nó lại cảm thấy hơi ngượng ngập…
Một con nhỏ nhìn nó từ trên xuống dưới:
- Này…dù cô có là con cháu của ai thì tụi tôi cũng không tha nhá… họa may có là con là cháu là em là út của tổng thống Ồ- ba- má thì tôi còn xem xét cho được…
Nó lấy hết dũng cảm hét toáng lên:
- Tôi là osin của Prince Villa…
Nào ngờ đúng thật, 2 con nhỏ sáng quắc mắt lên nhìn nó:
- Cái gì cơ…bạn làm thế nào mà bạn vô được đó hay vậy??? Mình tình nguyện đi chùi hố xí cho mấy ảnh mà còn ko được đây nè…!!Chỉ cho mình với…!!!
Nó cười nhún vai:
- À…có gì đâu…mấy bạn thử đấm mấy ảnh vài cái là mấy ảnh nhận vào liền á!!hahaha…thui…vậy mình vô được chớ??
- ừ ừ ừ…!!Bạn đi nha…bye…hẹn gặp lại nha…bye bye…!!! Hôm sau nhớ chỉ mình nhiều bí kíp nha…!!!
…
Tới cửa lớp…
- Thưa cô cho em vào lớp…!!!
- Em là…, Thoại My – Học sinh mới phải ko…sao lại đi học trễ…???
- Dạ… thưa cô…em…em…Em bị lủng xe… – Nó cười gượng đáp.
Cô chủ nhiệm nhìn nó bằng ánh mắt ko hài lòng:
- Em nói dối… Em đâu có đi xe tới trường…chẳng phải hôm bữa nộp danh sách học sinh đi xe, em bảo là em đi bộ vì nhà gần à…!!?
Nó cúi gằm mặt, khẽ nhủ thầm: ” Phi lao thì phải trót theo lao thôi…hjx…Sorry cô…em ko muốn nói dối nhưng…”
- Dạ… thì đáng ra là thế…nhưng hôm nay em ko đi sớm như mọi hôm nên phải mượn xe mấy bạn đi…nào ngờ…bị lủng lốp…nên em mới…
- Thôi…ko lý do gì hết…! Em ra ngoài đứng… hết tiết của cô rồi vào…!!
Nó phụng phịu nhìn Châu khẽ nhún vai rồi bước ra ngoài đứng.
Bộ 3 dùng điện thoại di động trao đổi…
Vũ: Bảo, Hoàng! Tôi cá là nhỏ My đang đứng ngoài cửa lớp…!!
Bảo: Cũng có thể lắm chớ…!!
Hoàng: Biết đâu được tha thứ, giáo viên cho vào lớp rồi cũng nên!
Vũ: Giờ đi ra kiểm chứn Nếu đúng là đứng ngoài cửa thì trưa nay cậu đã cả bọn một chầu nhá Hoàng, nếu sai thì ngược lại, tôi đãi! Bảo làm trọng tài à nghen!!
Bảo, Hoàng: ok. Let’s go.
Một lát sau…
Vũ cười hí hửng:
- Đó, thấy chưa!!tôi nói trúng phóc!!! Một chầu nhá Hoàng…!!!
Hoàng nhún vai:
- Ok thôi!!!
…
Nó thấy bộ 3 bước ra, nó liền bước lại:
- Này…3 anh được lắm á…!!!
- Tất nhiên!! – Vũ nghênh mặt đến tận “trời” đáp.
Nó bĩu môi dèm pha:
- Đã zậy còn đủ bỉ ổi để ghi giấy để lại nữa chớ…!!Chẹp chẹp…
- Tôi chỉ muốn thông báo cho cô biết thôi…kẻo mang tiếng ném đá dấu tay!! – Vũ xỏ tay vào túi nói.
Bảo liền tiếp chiêu:
- À…Thoại My…lúc nãy…cô có dùng cách tụi tôi “mách” Không zạ??
Nó làm bộ ngây thơ:
- Cách gì cơ…??
Vũ nheo mắt đểu giả:
- Này…đừng có ra bộ ngây ngô như cái…bô thế…!!Chứ đối với bọn cờ đỏ đó thì ko tha cho ai đâu…chỉ có những ng` liên quan đến bộ 3 tụi tôi thì may ra…
Nó hếch mắt lên:
- Tui ko có liên wan đến tụi anh à nghen!!Chẳng là bí quá nên tui mới phải…như thế thôi…chứ ko thì…ai mà thèm chớ…xí…!!!
Bảo gật gù nhìn nó:
- Haizz…nói gì thì nói…Nhưng dù gì cô cũng nhờ đến tụi tôi nên mới qua được cái cửa ải này…!!
- Nhưng cũng tại các anh tạo ra cái mà các anh gọi là “cửa ải” này chớ…!!!
- Ờ thì…cái đó gọi là… Thử thách okie?
Nó nhăn trán nhìn cả bọn:
- Bao giờ thì mới chấm hết mấy cái thử thách này đây? Đã qua 3 ngày rồi…!
Cả Vũ, Bảo lẫn Hoàng đến bây giờ mới chợt nhận ra, 3 ngày đã trôi qua… Vì ngày xưa, những con người trước đều nhanh chóng tự động bỏ cuộc chỉ sau 1 vài ngày… Còn Thoại My thì ngược lại… không những không bỏ cuộc mà còn “chiến đấu” lại quái ác hơn… Vì thế… 3 ngày trôi qua thật nhẹ nhàng và nhanh chóng…
- Vậy mà đã 3 ngày rồi cơ à…? Có thật là cô chưa biết sợ hok?? – Vũ chớp mắt nhìn nó hỏi.
Nó phì cười:
- Uh, 3 ngày rồi đấy! Mà nè, bỏ cái điệu chớp mắt ấy đi…trông cứ như tên biến thái ấy…!!!
Vũ sùng gan lên:
- Có tin tôi đấm cô “vêu mỏ” ra ko hả??
Nó giơ mặt lên:
- Nè, có giỏi thì thử coi…nếu anh đấm được thì đấm đi…!!
Vũ bực bội, nắm chặt tay lại rồi thả xuống 1 cách mạnh mẽ và đầy bất lực.
Hoàng thở dài rút kết luận:
- Đến nước này thì có lẽ, đến hết tuần nay thì mới biết được, cô có được ở lại Prince Villa hay ko…!!...