NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Biệt Thự Hoàng Tử - ChiriKamo Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Hoàng nghĩ thầm: ” Thì ra là Thoại My…”
Còn Vũ: ” Con nhỏ đáng ghét ấy đã về rồi…”
Về phần Bảo…Bảo mỉm cười chào nó:
- Chào Thoại My…về rồi đó hả…??
Nó gật gù lườm lườm:
- Chào anh! Tôi phải về để làm việc mà…!!Không thì lại có 3 kẻ trời đánh bắt nạt thì khổ…!!!
Vũ liền cất tiếng:
- Ý cô là ai bị trời đánh đấy??
- Biết là tôi ám chỉ ai rồi còn bày đặt hỏi…!!Xì…!!! – Nó nhún vai nói rồi bước lên phòng.
Vũ nghiến chặt răng, tay vò nát tờ báo rồi quăng đi một xó…
Nó đang bước trên bậc thang nhưng vẫn khinh khỉnh nhìn Vũ và nói:
- Đừng có trút giận lên những vật vô tri vô giác…!!
- Cô…cô…về phòng đi!!Đừng có đứng ở đây mà nói nhiều nữa…!!! Đồ lắm mồm!!!
Nó chớp chớp mắt cố tình chọc tức Vũ:
- Hơi bất lịch sự một tí đó à nha…ấy chết…tôi lại quên rồi…tôi là người… còn anh là…hihihi…
Nó nói rồi cười nhí nhố khiến Vũ như muốn điên lên – thế mà vẫn ko thể làm gì được nó.
Nó đắc chí bước lên phòng với niềm vui lâng lâng khi chọc tức được tên Thiên Vũ đáng ghét ấy…
Nó mới nằm nghỉ được một lát thì…
- Thoại My…! Xuống giặt đồ…!!! – Tiếng quát tháo của tên Vũ làm nó giật mình sởn cả gai ốc…
- Được rồi!!Tui xuống đây!!! – Nó vọng ra rồi mở cửa bước ra khỏi phòng…

- ặc…cái gì chớ… anh bắt tui giặt một đống đồ như thế này à??? – Nó phát hoảng khi thấy một chậu quần áo to đùng hiện hữu trước mặt nó.
- Thế này mà nhiều á?? – Vũ bĩu môi nói.
Nó lườm lườm Vũ:
- Quá nhiều chớ gì…?!!Mấy anh chưa giặt đồ mấy ngày rồi zậy???
Vũ nhún vai:
- Đây là đồ của 3 bọn tôi ngày hôm qua và hôm nay! Thực ra mỗi người chỉ có khoảng chục bộ gì đó…Có gì mà cô phát hoảng lên thế…??
Nó xụ mặt xuống:
- CHỈ CÓ…??? Chỉ có khoảng 10 bộ…??… Cái đó gọi là “chỉ có” đấy hả…??
Vũ gật gù coi bộ có vẻ thật thà:
- Thiệt mà…!!Như bình thường chắc phải trên 10 bộ chứ chẳng chơi… – Nói đến đây, Vũ lại vươn vai mấy cái:
- Nhưng mà giờ khỏe rồi…có cô giặt… thật là đỡ làm sao…!!
- Sao anh ko bỏ vào máy mà giặt quách cho rồi đi!!! – Nó gầm gừ một cách “đau đớn”.
Vũ lăm le cảnh cáo:
- Tôi nói rồi mà…giặt máy là nhăn, hư hết đồ…!!Mà nè…đây là nhiệm vụ của cô đó…không hoàn thành thì chết với tôi!!!
- Hừ…biết rồi…!!Nói nhiều quá…anh đi chỗ khác cho tui làm việc…!!! Grừ… grừ… – Nó xua xua tay giận dữ nói…
Vũ bước ra phòng khách, vừa đi vừa huýt sáo – trông cái điệu bộ đúng là đáng ghét như con người hắn.
Nó lè lưỡi:
- Đúng là cái loại con người…rõ ràng là tính chơi mình đây mà…!!Làm gì có người nào mặc cả chục bộ trong vòng chưa đầy 2 ngày chứ…!!Hứ…hứ…
Giặt đồ được một lát thì một người khẽ bước đến…
- Cô đang bị cảm cơ mà…??
Giật mình nó quay lại…
- Ơ…anh Hoàng…
- Bị cảm mà vẫn giặt đồ?? – Hoàng hỏi nó… vẫn bằng một giọng nói rất lạnh lùng…
Nó nheo mắt đáp:
- Đó là nhiệm vụ của tui mà…bắt buộc!!!
- Thuốc có đầy đủ ở cái tủ gần phòng Thiên Vũ… – Hoàng nói rồi bỏ đi khiến nó chưa kịp nói được điều gì…
Dù Hoàng ko nghe thấy…khẽ khàng…nó nói…
- Cảm ơn…cảm ơn anh…!!
Chap 15
17h chiều hôm đó…tại Biệt Thự Hoàng Tử…zéo…zéo…
- Thoại My!!!
Lại là tiếng hét ầm trời của Thiên Vũ…
- Thoại My!!Thoại My!!! – Vũ tiếp tục gọi nhưng không nghe thấy phản ứng gì nên quyết định đạp cửa “xông” vào luôn…
- Này… Thoại My…! Cô làm gì mà nãy giờ tôi gọi cô không chịu nghe thế hả…?? – Vũ trừng mắt lên nhìn nó.
Nó bật dậy một cách mệt mỏi:
- ách…ách xì…hơ hơ…anh…ách xì…gọi tôi có chuyện gì không…ách…ách xì…
- Cô lại bị cảm rồi đấy hả?? Nhưng mà cũng phải dậy mà nấu ăn đi…Không đơn giản như zậy đâu…!!
Nó xụ mặt xuống…bỗng…
- Thôi…để cho cô ấy nghỉ đi!!! – Hoàng từ đâu bước lại, nhẹ nhàng nhưng vẫn lạnh lùng nói.
Nó khẽ thốt lên:
- Minh Hoàng…
Vũ trừng mắt nhìn Hoàng:
- Kể từ bao giờ…cậu chống đối lại tôi thế?? Sao cậu lại bảo vệ cô ta???
Hoàng nhún vai:
- Cô ấy đang bị cảm…!!Tối nay chúng ta đi ra ngoài ăn… tôi trả tiền…!
- Cậu…cậu…tôi hết muốn nói với cậu rồi…!!Cậu thật ko xứng đáng là thành viên của Prince Villa!!! – Vũ tức nghẹn quát lên rồi bỏ đi.
Nó nhìn Hoàng một cách cảm động:
- Cảm ơn anh…ách xì…nhưng…ách xì…sao anh lại…ách…ách xì…sao anh lại giúp…giúp tôi…??
Hoàng không trả lời câu hỏi của nó mà chỉ đáp rằng:
- Sao cô không uống thuốc???
- Tôi…tôi quên…ách xì… – Nó cúi gằm mặt xuống nói.
- Cô uống thuốc đi…cô hụt mất 2 lần thú tội Lucky Star rồi đấy! – Hoảng nhắc nhở nó rồi khẽ bước đi.
Nó liền vội kêu lên:
- Anh giúp tôi…ách xì…chỉ là vì…ách…ách xì…vì…chuyện Lucky Star thôi…thôi sao…??
- Không chỉ thế…!! – Hoàng nheo mắt rồi quay lưng bước đi để lại cho nó bao nhiêu suy tư: ” Lần đầu tiên mình thấy anh ấy nháy mắt…Cảm giác lúc đó thật kì lạ…Dường như…anh ấy không còn là Cold boy nữa…Sao thế này…trái tim mình sao cứ đập loạn nhịp thế này… Bình tĩnh lại nào…Thoại My…! Thoại My…!!! ”
Rồi nó nằm xuống, ôm con gấu bông, miệng nhẩm nhẩm:
- Không chỉ thế…không chỉ thế… là sao…??? Anh ấy…có ý gì…??…
- Sao cô không uống thuốc…? Nào, nghe tôi…đi uống thuốc đi…!!Nếu không…cô mà bệnh nặng thì… – Minh Hoàng ân cần nhìn nó nói.
- Thì sao…?? – Nó cúi gằm mặt xuống ngại ngùng hỏi.
- Thì tôi lo lắng lắm…!!
- Lo lắng…anh lo lắng cho tôi à…?? – Nó mím môi nhìn thẳng lên mắt Hoàng.
Hoàng dịu dàng cầm lấy tay nó:
- Uhm…vì tôi…

- Chết…quên…mình phải uống thuốc…!!! Ơ…đây…đây chỉ là một giấc mơ thôi sao… – Nó khẽ thốt lên rồi lấy tay quệt mồ hôi.
Rồi nó bước đi về phía phòng Thiên Vũ – đơn giản vì tủ y tế đặt ở gần Vũ mà.
Lộc cộc…lộc cộc… Nó lấy thuốc rồi vặn chai nước ra uống…
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Vũ choàng tỉnh dậy mở cửa…
…Cạch…
- á…Sao lại là cô?? Sao cô lại đứng trước cửa phòng tôi thế này…!!
Nó giật người lại, theo quán tính lùi về phía sau vài bước sợ hãi:
- Trời ạ…anh làm tôi thót…thót…ách…ách xì…thót hết cả tim…
- Cô định làm gì mà lại đứng trước phòng tôi…?? – Vũ nhìn nó bằng ánh mắt đa nghi.
Nó lấy lại bình tĩnh:
-… tôi không có đứng trước cửa phòng anh à nha…!!Tôi chỉ đứng gần phòng anh thôi à nha…ách xì…
Vũ lăm le nhìn nó:
- Cô lại bắt đầu giở giọng cãi lí đấy hả…?? Đứng gần phòng tôi với gần đó là mấy cơ chứ??
Nó nheo mắt gian xảo:
- Tất nhiên là 2 rồi…!!
- Thế cô đứng ở đây làm gì…?! – Vũ gân cổ lên hỏi.
Nó liền mỉm cười hiền dịu – mà cái “hiền dịu” này là để cố tình chọc tức Thiên Vũ:
- Tôi đi lấy thuốc uống…ách xì…anh cũng biết tôi bị cảm mà…!
Không hiểu sao…nhìn thấy nó cười kiểu đó…Vũ lại giật người, đưa mắt đi chỗ khác…
- Thuốc…thuốc…ai…ai…cho cô uống thuốc của tôi chứ…??
- Đây là…đây là…ách…ách xì…thuốc của anh chắc…?? Đây là tủ y tế cuả chung Prince Villa mà…anh cũng nên nhớ là tui cũng đang ở tại đây chớ…!
Vũ cười hếch mắt tay hươ hươ:
- Hahahaha…nhầm to rồi cô nương ạ…đây là tủ thuốc của 3 tụi tôi…ai nói là của chung Prince Villa chứ…! Nào…trả tiền thuốc đây!!! Tổng cộng hết 200 ngàn!!
Nó lè lưỡi chỉ chỉ vào miệng:
- Nè… có giỏi thì nhảy zô đây mà moi lại thuốc đi!!Tui ứ trả tiền á…làm gì được tui nà…?? há há há…!!ách…ách xì…
Lần này, Vũ không thèm cãi thêm với nó điều gì mà giương mắt lên và chỉ tay vào mặt nó:...
« Trước1...910111213...51Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

Lamborghini Huracán LP 610-4 t