XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Này Em, Làm Cô Dâu Của Anh Nhé? Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- …
- Em giống thiên thần lắm…một thiên thần đáng yêu luôn ngập tràn nụ cười. Ở bên cạnh luôn khiến người khác cảm thấy thoải mái và vui vẻ. Ở bên cạnh em khiến cho người khác không còn phải suy nghĩ nhiều về những bon chen của cuộc sống ngoài kia, tất cả mọi thứ bỗng trở nên đơn giản, nhẹ nhàng lắm…đã có ai bảo vậy với em chưa?
Con bé ngước mắt lên nhìn tôi, nhưng nó vẫn không nói năng gì cả.
- Tại sao khi người ta vui thì người ta cười, còn buồn lại khóc mà không phải ngược lại nhỉ? Mỗi khi anh cười, anh cảm thấy cuộc sống vui hơn…nhưng anh cũng ít cười lắm…vì cuộc sống của anh nhạt nhẽo, không có ước mơ, không có hoài bão, không cần phải cố gắng…nên niềm vui, nổi buồn của anh nhạt nhẽo lắm. Cho tới khi anh gặp được một người con gái, em biết chị Phương Vy rồi đúng không nhỉ? Chị ấy cho anh biết tới một thế giới khác, thế giới mà anh chưa bao giờ mơ tới…người ấy bảo anh nên cười nhiều hơn, dù cuộc sống có khó khăn đến mức nào thì sẽ luôn có một nơi cho ta về, có một người luôn yêu thương ta…
Nó hấp háy đôi mắt buồn buồn rồi nhìn về phía mặt hồ gợn sóng.
- Có những lúc cuộc sống nghiệt ngã, cướp đi những người bên cạnh ta, những người ta yêu thương nhất, trân trọng nhất. Lúc đấy, cảm tưởng như cả thế giới đang quay lưng lại với mình, cuộc sống quá nghiệt ngã, quá đắng cay, tưởng chừng mình gục ngã, không thể bước tiếp được nữa, bao nhiêu hi vọng, bao nhiêu ước mơ tưởng chừng như đã đổ gục. Nghĩ về một tương lai không có người đấy ở bên cạnh, không có sự che chở, bảo vệ, không còn được yêu thương…đau đớn lắm đúng không em?
- …
- Anh biết, điều gì cũng tự bản thân mình, tự suy nghĩ của mình, dù ai nói điều gì đi chăng nữa thì đều không quan trọng. Nếu cũng là một nắm muối, em cho vào một cốc nước, nó sẽ rất mặn, nhưng nếu em bỏ nó xuống một dòng sông thì sẽ không có gì thay đổi…nổi đau của con người cũng thế…nổi đau của một người đối với bản thân là lớn nhưng mang ra so sánh với nổi đau của nhân loại thì nó chẳng thấm thía bao nhiêu. Ngoài kia, có biết bao sinh mệnh giống như em, như anh, nhưng họ không may mắn như mình. Hằng ngày họ phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu đau đớn khác. Thế nhưng họ vẫn sống vững vàng, vẫn chịu đựng, can đảm. Hằng ngày họ vẫn cười, nếu như khóc vì những nổi buồn thì cuộc sống đó sẽ khô héo và lụy tàn đi gấp nhiều lần rồi…Đừng im lặng khi có rất nhiều, rất nhiều người muốn lắng nghe em nói. Đừng khóc nữa, khi bao nhiêu người hi vọng nụ cười của em. Em không biết rằng khi em cười, không chỉ mỗi mình em mà bao nhiêu người xung quanh đều cảm thấy hạnh phúc. Không một ai bỏ rơi em cả…em không nhìn thấy bố, nhưng bố luôn trong tim em, trong giấc mơ của em, âm thầm bảo vệ em…mẹ cần em, giống như em cần có bố vậy…và, anh cũng cần em…để mỗi lúc anh mỏi mệt, anh có thể nhìn thấy em cười, em nói…anh sẽ luôn bên cạnh, che chở cho em như một người em gái bé nhỏ. Hãy luôn cười lên nhé em? Cuộc sống còn chờ em phía trước, nghĩ ngơi thế đủ rồi, bản lĩnh lên, vững vàng bước đi em.
Tôi vuốt mái tóc mềm mượt của em, mỉm cười:
- Có thể em nghe những lời của anh thật sáo rỗng, nhưng em hãy nghĩ bằng trái tim…đừng sống trong quá khứ nữa em ạ, quá khứ hạnh phúc không làm cho tương lai tốt đẹp hơn. Đừng làm đau lòng những người bên cạnh em và yêu thương em nữa…khi nào em nghĩ sáng suốt, hãy đến tìm anh nhé? Anh sẽ là một người anh trai tốt và luôn yêu thương em…anh không có em gái, không có anh chị, nên anh cũng cô đơn lắm. Anh luôn ước ao có một cô em gái như em vậy!
Tôi đứng thêm một chút, nó vẫn im thin thít, không nói thêm điều gì cả. Tôi lại chống nạng đi ra…trời dần ngả về chiều…không đi về phòng mà tôi đi ra hồ, muốn ngồi hóng gió một chút. Có lẽ sẽ rất rất lâu sau đó tôi mới tới chỗ này nữa, ngồi ở đây và suy nghĩ điều gì đó. Lát nữa đợi bố mẹ xong việc, họ sẽ đón tôi ra viện. Trở lại với công việc hằng ngày của mình.
Trời chiều, nắng ngả màu nhiều rồi. Tôi cầm lấy nạng chuẩn bị đi vào thì…
Chap 22:
Trời chiều, nắng ngả màu nhiều rồi. Tôi cầm lấy nạng chuẩn bị đi vào thì…
- Em vào phòng bệnh tìm anh nhưng không thấy, nhìn qua cửa sổ thấy anh ngồi một mình ở đậy_em ngồi xuống bên cạnh tôi, mắt hướng về phía hồ
- Sao em lại…?_tôi bất ngờ đến mức đột ngột đứng hết cả tim
- Hôm qua em đã hứa hôm nay sẽ đến mà.
- Anh nghĩ là em đang giận anh nhiều lắm…
- Hôm qua, em xin lỗi…vì em đã hành động như thế…_em nghịch tà áo, mặt cúi xuống, mái tóc xõa che gần hết khuân mặt em.
- Anh đã nghĩ rằng em sẽ rất giận, và không muốn gặp anh nữa.
- Thực ra, hôm qua em đã suy nghĩ…có nghĩ một chút…về chuyện đó…em nghĩ là mình không nên làm như thế. Bởi vì…cảm giác bị người khác lừa dối luôn ám ảnh em, khiến em khó có thể tin vào những gì chính mắt thấy tai nghe…nhưng mà…dù sao, em nghĩ em nên cho anh một cơ hội…Hôm nay mẹ anh có gọi cho em…
- Mẹ anh?
- Ừm…mẹ anh hỏi chuyện, hôm qua có phải em và anh xảy ra chuyện gì không? Mẹ anh bảo anh đã dầm mưa cả đêm…và anh không muốn nói chuyện với mẹ…hôm qua, anh tới nhà em, có phải không?
Tôi cười gượng, tựa hẳn người vào thành ghế, trời chiều dễ chịu quá.
- Anh không rõ nữa, anh lo lắng vì để em về một mình trong khi trời tối, lại mưa nữa…
- Anh ngốc thật đấy, chân anh đang như thế…
- Nhưng anh gọi, em đã không nghe máy.
- Lúc đấy em đang rất giận. Nhưng cả sáng nay, em đã chờ điện thoại anh, chỉ hi vọng nghe lời giải thích của anh thôi. Anh đã không gọi, em…hơi thất vọng. Cho tới lúc nhận được điện thoại của mẹ anh…em nghĩ rằng mình nên giữ lời hứa, đi gặp anh.
- Điện thoại anh hỏng…mẹ đang cầm đi sửa, thế nên mẹ mới có số em…vậy, bây giờ em muốn nghe anh nói chứ?
Em lẳng lặng gật đầu. Tôi kể lại chi tiết, từ lúc đang nói chuyện với em, nó xuất hiện ra sao, khi em đến, rồi đến cả chuyện mẹ nó nhờ vả, và cả chuyện lúc nãy tôi đến gặp nó, không sai sót một chi tiết nào cả. Cho đến khi kết thúc truyện. Em ngạc nhiên không kém tôi là bao nhiêu, có lẽ cũng tại câu chuyện tôi kể quá hấp dẫn em nữa
Có lẽ lúc tôi kể, dùng từ ngữ quá mạnh, hay là câu chuyện quá khó tin hay sao mà mất đến mấy giây sau em vẫn biểu hiện đủ thể loại cảm xúc trên khuân mặt đáng yêu đấy. Hết nhíu mày, lại cắn môi, tôi thúc cùi chỏ vào tay em:
- Này…
- Hử?
- Nghĩ cái gì đấy?
- Em cũng không biết nữa…con bé, nó đáng thương quá.
- Ừ. Anh cũng không biết nên làm gì cho nó nữa…
- Nếu như…nó cần có anh…thì anh sẽ làm thế nào?
- Anh cũng có nghĩ tới điều đấy, nhưng anh không phải là một thằng con trai cao thượng như thế, anh còn có tương lai của anh, người anh yêu thương, anh cần người đó.
Em mím môi, đan hai tay vào nhau, im lặng suy nghĩ cái gì đấy.
- Này…_tôi lại gọi em
- Hử?
- Sao lúc nào cũng không chịu cho người ta giải thích gì hết vậy?
- …_em cười cười
- Hôm nào cũng đáng ghét thế đấy, chuyện có thể giải thích được, thế mà lúc nào em cũng cứ áp đặt cho anh hư hỏng, không khi nào chịu nghe anh giải thích, cứ phải đợi người ngoài tác động vào lúc ấy mới chịu nghe anh. Rồi anh cũng phải phát điên lên với em mất thôi Vy ạ.
- Vậy anh điên đi…lúc đấy vấp vào hoàn cảnh đấy, ai mà chẳng nghi ngờ chứ.
- Nghi ngờ à? Chết rồi nhé!
- Chết cái gì?...
« Trước1...2627282930...54Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ