↓↓ Đọc Truyện Học Sinh Chuyển Lớp Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Ban đầu, tôi xuề xòa cho qua, không bận tâm lắm, có lẽ là một ai đó ngắm mình thôi. Tôi vẫn vui vẻ cười nói đùa giỡn với các chiến hữu.
Những ngày sau đó, sự việc ánh mắt xăm xoi ngày càng tăng lên, thời gian tăng dài ra. Linh cảm đánh thức, nó bắt đầu reo vang báo động tôi:
- Chú ý, có nguy hiểm!
- Đằng sau, đằng sau…
Khỏi phải nói tôi bắt đầu quay đầu lại nhìn, nhưng không hề có thứ gì đó xảy ra tiếp theo. Ở căn- tin dù thế nào tôi cũng thấy toàn học sinh nô nức trò chuyện hay chen lấn xếp hàng mua đồ ăn. Giờ chào cờ quay qua cũng chẳng thấy ai giữa cả rừng người cả.
- Có khi nào, thằng Huy hay một thằng phiên bản khác của nó không?
- Điên à, thằng Huy làm gì dám đụng mày nữa?
Tôi tự trấn an mình. Cái kiểu bị theo dõ nó khiến cho người ta lo sợ, hồi hộp. Nó khác hẳn với cách thằng Huy dập tôi một trận. Cái kiểu này khiến cho đối phương ăn không ngon, ngủ không yên.
Nụ cười tôi dần tắt, xen lẫn chút lo lắng. Giờ thì hễ ai đó nhìn tôi là tôi giật mình quay lại. Lũ bạn trong lớp nhìn đểu hay cù léc, tôi cũng giật cả mình.
Sợ! Đương nhiên là sợ, có thằng nào không sợ ăn đòn. Nhưng tôi không né tránh, đơn giản sợ cái kỷ luật treo trên trường. Sợ lại làm liên lụy thằng Nhân đen như hồi trước nếu nó vô tình bị dính đòn oan.
- T, sao dạo này mắt thâm thế kia!
- Ừ, mấy hôm nay mất ngủ đó Dung!
- Ngủ đi ông tướng, lo học bài ôn thi học kì hả?
Nhắc tới thi học kì tôi mới nhớ, còn hơn một tháng nữa là thi rồi. Ông anh tôi mấy ngày nay cũng vùi đầu vào học, trông như lão gà mờ ấy, tóc tai bù xù, mắt thâm quầng. Cuối cấp có khác, chẳng bù cho tôi, ăn rồi cứ nằm ưỡn ra mà ngủ, ngủ no nê sáng mai có mẹ gọi dậy.
Nếu không có vụ dò xét tới đây thì làm sao tôi phải băn khoăn trằn trọc mãi được chứ.
Kể từ khi 26- 3 kết thúc. Tháng 4 cũng nhanh chóng đến , nắng càng gay gắt hơn, ve cũng bắt đầu rả rich đua nhau kêu trên nhành phượng đỏ. Tôi thì vẫn bị đeo bám, tuy tần số không nhiều, nhưng cường độ ngày càng tăng. Đôi khi, cố gắng thản nhiên không để tâm.
Thường ra khỏi lớp, tôi đưa nàng ra cổng trường rồi mới tót ra xe, tức là so với hội chiến hữu tôi vẫn là thằng về muộn nhất. Vậy mà tuyệt nhiên cái vụ đánh nhau vẫn không diễn ra lần nữa. Chắc là chưa đến thời cơ.
- Không biết đến bao giờ, tụi nó mới bụp mềnh đây.
Bắt đầu gương mặt tôi diễn tả nội tâm một cách hoàn hảo, từ vui vẻ hoàn toàn, rồi pha chút lo lắng, giờ thì nó đã chuyển qua xám xịt.
- Ấn đường của huynh đài có vẻ u ám, huynh đài ngồi xuống đây để tiên sinh ta xem cho ngươi một quẻ.
Mấy thằng chiến hữu nhìn tôi cười nắc nẻ, tôi chỉ nhe răng mà cười hùa theo, miệng cười mà trong lòng hơi lo lắng. Nhân đen như hiểu ra chuyện gì đó:
- T, xuống căn- tin với tao.
- Anh em mình xuống luôn- Hội chiến hữu kéo nhau xuống căn- tin.
An vị với đống nước uống và snack, chúng nó chụm đầu vào tôi:
- Mày có chuyện gì đúng không?
- Ừ!
- Tao cá không phải là chuyện nhà, vì mấy hôm đá bóng là mày còn vui vẻ, lên trường là mặt xám xịt lại.
- Tỏ tình tạch hả?- Kiên cận nhìn tôi phán đoán.
Tôi ngậm ngậm cái ống hút, lắc đầu. Không khí bắt đầu chùng xuống:
- Tao thấy như ai theo dõi tao ấy?
- Mày hoang tưởng à?
- Thật, không đùa, hơn hai tuần nay rồi.
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của tôi, chúng nó mới bắt đầu nghiêm túc lại. Bắt đầu hỏi han quan tâm:
- Mày biết mặt nó không?
- Biết được mới tài?
- Đừng nói dính đánh nhau như tháng trước, kỷ luật nha mày.
Kỷ luật là thứ đáng sợ nhất trong trường, nhẹ cũng bị đình chỉ, tôi thiểu não nhai đá rệu rạo.
- Mày yên tâm, chắc không có gì đâu, chắc thấy mày nên thằng nào nó ngắm ấy mà.
Tôi nở nụ cười khô cứng với câu bong đùa của Bình Boong. Gần đến tiết học, chúng tôi mới rủ nhau đứng dậy đi về lớp.
Ngang qua cái bàn đầu, tôi thấy Ngữ Yên với thằng tài tử đang ngồi ở đó. Thấy tôi Ngữ Yên vui vẻ vẫy tay:
- T, T, lại đây nè!
Đuổi lũ bạn về trước, tôi ngồi bên cạnh Ngữ Yên, nhìn thằng lãng tử, nó mặc nhiên không thèm nhìn tôi đến nửa con mắt. Không khí đặc
quánh sát khí của tôi pha thêm chút khinh khinh của thằng ngồi đối diện. May mắn là Ngữ Yên kịp lên tiếng:
- Đây là T, bạn học cạnh lớp Yên, bạn thân Yên đó.
- Bạn thân?
Thằng lãng tử cắt ngang lời Yên, khiến cho tôi hơi bất ngờ. Ngữ Yên thì vẫn bình thường:
- Ừ, bạn thân.
- Vũ chưa nghe Yên kể về người bạn thân này bao giờ.
Đến đây máu nóng tôi sôi ùng ục. Gì chứ cái phép lịch sự tối thiểu còn không biết, khinh tôi thì được thôi, không cấm cản, nhưng lộ ra cái vẻ khinh khỉnh đó trước mặt Ngữ Yên mà ngay lúc đầu thì tôi không nhịn được nữa. Tôi đứng dậy:
- Bạn chưa nghe nhưng đó là sự thật. Có gì khác nhau sao!
Thằng lãng tử không đôi co với tôi, nó vẫn nhìn Ngữ Yên như chờ cái gì đó, coi như tôi không hề có mặt, cái thằng đang ngồi cạnh người đối diện nó chỉ là hạng ruồi muỗi vo ve thôi.
Tôi nhìn Ngữ Yên, cô nàng cũng không phản ứng gì:
- Yên, T về lớp đây. Có gì bữa sau gặp nhé.!
Nói là làm, tôi đi ra hướng của. Sau lưng lại có ai đó nhìn tôi, linh cảm lại báo thức:
- Cảnh giác, cảnh giác, ai đó đang nhìn.
Tôi quay lại, nhìn về hướng thằng Vũ với Ngữ Yên. Hai người đang nói với nhau cái gì đó, chỉ thấy chắc là bất đồng quan điểm , khi cả hai tranh lời nhau nói. Tôi lững thững đi bộ về lớp.
- Có khi nào là nó không , cái ánh mắt?
- Chắc không phải nó đâu, mình với nó chưa gặp nhau bao giờ?
- Chưa gặp nhau nhưng không phải là không ghét mày?
- Nhưng mà thái độ nó khinh thường mình, thì việc gì nó phải quan tâm thằng nó coi không đáng một xu.
Chấm dứt đấu tranh nội tâm, tôi đấy thẳng Vũ ra khỏi diện nghi vấn vì cái lí do: Nó không chấp mình làm gì?. Tiến về của lớp thì trống cũng vừa vang lên.
Vừa đặt mình xuống cái ghế, Dung đã nhìn tôi tóe lửa:
- Đi về muộn hen?
- Ừ, thì căn- tin mới về nè.
- Sao mấy bạn về hết rồi, giờ mới về, giấu gì hả?
Tôi quay xuống nhìn anh em chiến hữu. Thằng nào thằng đấy tảng lờ hết, kiểu như xin lỗi tao không bao che được. Riêng Linh vẹo dơ cái tay nó ra, chỉ vào vết bầm đỏ trên đó, rồi chỉ tay vào nàng. Thảo nào mà khai sạch thế.
- À, à trên đường đi về gặp Ngữ Yên nên hỏi thăm đôi ba câu thôi mà, xem học hành thế nào rồi…!
- Thật không, hay là hỏi cái khác?
- Cái khác?
- Nghi ngờ lắm…
Tôi chối bay chối biến, may sao Thầy dạy Văn bước vào lớp cứu cho tôi khỏi đợt khảo cung của nàng.
- Lên bảng nào…!
- T, em đứng dậy…!
Vừa thoát vỏ dưa, gặp ngay quả dừa. Tôi lếch thếch xách cuốn vở soạn bài buổi sáng với cuốn vở chép bài rời khỏi ghế.
- Tôi không bảo anh lên bảng?
- Hử, thế em phải làm gì…?
CHAP 53: Khó khăn
Thầy tôi nhìn tôi vẻ mặt buồn bã:
- Tôi đã bảo anh lên bảng đâu, hay anh thích lên kiểm tra?
Khỏi phải chờ thầy thốt ra lần thứ hai, tôi tót trở về chỗ, đứng im không nhúc nhích. Từ Quỷ môn quan trở về không nên khiêu khích tử thần lần hai.
- Cho thầy một con số.
Không hiểu sao tôi có vẻ nghi ngờ, kiểu này rất là nguy hiểm, đâu có cái kiểu dễ dãi tha cho tôi thế chứ:
- Dạ, em chọn số 5.
Thầy nhìn tôi rồi lẩm bẩm:
- Hôm nay thứ mấy.
- Dạ thứ 2- Lớp tôi đồng thanh trong cái nhìn hoảng sợ với chiêu trò của thầy.
- Ngày nhiêu?
- 11!
- 5+2+11=18. Mười tám à, số đẹp đấy!
Bắt đầu dở sổ, thầy tôi dò số thứ tự 18:
- Dung, lên bảng nào em!
Thôi trời, tôi há mồm tại chỗ. Lỡ nàng chưa học bài, thì tôi mới là thủ phạm khiến cho nàng bị điểm thấp chứ chẳng phải ông thầy quyền uy đang ngồi trên kia. Gì chứ mình bị thì không sao, vì quen rồi, chứ lỡ nàng có chuyện gì. Mỹ nhân cứu anh hùng rồi....