↓↓ Đọc Truyện Học Sinh Chuyển Lớp Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Sao thế mày?
- Mày làm gì Dung à?
Tụi bạn chụm đầu lại bàn tôi hỏi han, mà đâu biết chúng nó vừa gây ra tội và mà tôi phải mang tiếng gánh chịu. Vài bạn nữ gần Dung an ủi, còn lườm tôi với ánh mắt hơn cả hận thù. Tôi gắt gỏng:
- Vâng, nhờ ơn bọn mày đấy!
Đám nhà lá thấy tôi gay gắt như vậy cũng giãn ra, một thằng đi về một góc.
- Đại ca, em mời đại ca đi uống nước nhé!
- Dẹp, tao còn học bài!
- Thôi mà, ra chơi ai còn học, nghỉ ngơi đi đại ca!
Thằng Hoàng còn ra đằng sau bóp vai cho tôi, tôi hất tay nó ra, thể hiện lập trường cứng rắn.
- Thôi mà, đại ca, em biết lỗi rồi, em xin mời đại ca chầu nước này.
- Dẹp…à quên, đi mày!
Nói thật là lần đầu tiên Dung khóc nên cả lớp chúng tôi hơi ngỡ ngàng. Bình thường trong mắt mọi người Dung có sức ảnh hưởng to lớn nên việc Nàng khóc là một việc ghê gớm lắm. Thế nên hễ tôi có rục rịch gì là bao nhiêu ánh mắt lại chĩa hết về tôi:
- “Mày làm gì mà Dung phải khóc?”.
Thế nên, dù còn giận mấy thằng bạn nhưng tôi cũng nén lòng mà đi ra khỏi lớp, tránh sự soi mói và các kiểu giận dữ ném vào người.
- Ơ, thế là của Dung đan à?
- Mày chê xấu cho đã, Dung khóc cho tao lãnh đòn! – Tôi gằn thằng Mập.
- Sao mày không nói sớm?
- Bọn mày đè tao, chưa hỏi đã chê mà còn trách tao à?
- Thế giờ tính sao!
- Biết tính sao thì tao đâu có phải than- Tôi đưa ly nước chùa lên hút một hơi cái roạt, thở dài.
Tôi từ trước tới giờ có thể là thằng học sinh có lắm trò quậy phá nhất, nhiều khi chẳng sợ trò gì, thế nhưng đối diện với những giọt nước mắt của con gái , bao nhiêu chiêu trò đều tan biến đi đâu sạch. Đầu óc cứ mụ mị rối như bòng bong. Nước mắt của con gái thật là lợi hại.
Nỗi đau chưa dừng lại ở đó. Hai tiết cuối còn bi thảm hơn. Thầy chủ nhiệm nhìn thấy sự khác biệt và nổi bật của tôi ngay, lên tiếng hỏi han trước:
- Gì mà kín mít vậy Tín, trời đâu có lạnh lắm đâu?
- Ơ…dạ.
- Nó bị mệt đó Thầy ơi! – Thằng Kiên cận cứu tôi.
- Học hành cũng giữ gìn sức khoẻ nha mấy đứa.
Thầy quay qua Dung, cô học trò bàn đầu luôn nghiêm túc, giờ khuôn mặt nhợt nhạt đi.
- Dung sao vậy, mệt hả em?
- Dạ…không thầy?
- Hai đứa mệt cùng lúc à?- Thầy tôi pha trò cho không khí lớp thêm vui.
Một số đứa khẽ cười nhìn hai đứa tôi, còn đám nhà lá thì im ru. Thầy chủ nhiệm nào biết rằng, Thầy vừa vô tình khơi lại nỗi đau hồi sáng của Dung cơ chứ. Chắc Dung đang tự trách mình vô tình biến tôi thành một kẻ lập dị trong lớp học, bị bạn bè trêu chọc vì khoác lên mình cái khăn lên xấu xí. Thỉnh thoảng Dung quay xuống nhìn tôi, “thẩm định” giá trị hình thức bên ngoài, rồi rất nhanh quay lên, tránh đối mặt với tôi.
CHAP 26: BẠN BÈ.
Chuyện cái khăn len cũng tạm thời giải quyết ổn thoả vào hôm sau. Hôm ấy chẳng hiểu thằng nào bày trò, cả hội xóm nhà lá chúng tôi, người người quấn khăn len, nhà nhà quấn khăn len. Đến cả thằng Kiên cận nó còn mua một cặp khăn cho nó và Trang. Kín đáo hơn, Vũ và Nguyệt không mua trùng màu, nhưng về kiểu dáng thì giống nhau như đúc.
Trong đám đó, dĩ nhiên vẫn có tôi, một phần vì thấy chiếc khăn len Dung đan rất đẹp, hợp với mình thì mình mang. Với lại, đây cũng là một cách minh chứng cho Dung thấy, dù thế nào thì tôi chẳng bao giờ để ý đến những ý kiến trái chiều này nọ. Xung quanh tôi, bọn bạn mang khăn len hết như để hưởng ứng phong trào lập dị, coi như một lời chính thức xin lỗi Dung vụ hôm qua.
- Ơ thằng Phong mày…?
- Thằng Hà nữa?
- Còn mày nữa hả Vũ…?
Sáng sớm ra tôi đã bất ngờ khi Nguyệt và Nhân đen cũng cùng mốt thời trang như tôi đã đành, thế mà giờ đây, đám bạn tôi thằng nào thằng nấy cũng như bản sao của nhau. Trông ấm ấp đầy tình anh em chiến hữu vô cùng. Mặc dù phong trào chê bai của lớp tôi vẫn còn, nhưng chí ít nó cũng bớt phần gay gắt và không còn soi mói liên tục như trước.
Dung nhìn thấy cảnh tượng đấy thì cũng vui vẻ ra mặt lắm. Nàng giở cuốn sách mà tủm tỉm cười một mình. Tôi đi ngang qua Dung:
- Thấy chưa? Chưa gì đã nước mắt ngắn dài!
Dung quay đi tránh ánh mắt của tôi, đôi vai thon khẽ rung lên. Chắc là lại cười xấu hổ rồi chứ gì? Tôi không truy bức nữa, đi ngang qua vỗ vai thằng Hoàng:
- Mày để tao lau bảng cho, múc nước đi!
- Ơ, tao nghe nhầm à…!
- Nhầm cái đầu mày, đá đít giờ, nhanh lên.
Thằng bạn tôi tất nhiên là nhanh rồi, có người làm phụ nó mừng rơn, xách thau ra múc nước. Lau xong cái bảng, tôi đến chỗ thằng Bình Boong:
- Cái bàn này tao nhấc lên, mày quét cho sạch nhé!
Nó ngơ ngác nhìn tôi như sinh vật lạ. Chẳng hiểu sao bình thường khi bạn bè có “nạn lâm đầu” như thế này, tôi thường ngồi cuối lớp mà bình phẩm. Chẳng hiểu sao hôm nay lại trở trời tốt tính một cách đột xuất như vậy.
Cái lí do thì không cần nói ai cũng hiểu. Làm cho Dung trở lại như bình thường là công lao to lớn của lũ bạn. Coi như có ơn thì trả, chứ tôi nào có tốt bụng như vậy bao giờ.
Coi như công đoạn vận động hành lang đã xong, giờ tới phiên điều trần của tôi với Dung trong giờ ra chơi, tất nhiên vẫn là chiếc ghế đá cũ. Chẳng hiểu sao chiếc ghế đá ấy nó lại bị mấy học sinh khác bỏ rơi như vậy, nên trở thành nơi riêng của tôi và Nàng.
- Thấy chưa, đã bảo tụi nó giỡn thôi mà!
- Biết rồi mà, tại Dung…!
- Tại Dung khóc nên trong lớp bao nhiêu đứa thù Tín đấy nhé!
- Xin lỗi mà, biết lỗi rồi đó.
- Vâng, lần này tôi tha, lần sau thì biết…
- Biết gì…?- Dung nheo mắt đầy hăm doạ.
- Biết tôi dỗ như thế nào chứ sao?
Dung nhìn tôi và cười. Đôi khi đứng trước những cô gái, bạn phải giả bộ hiền lành và sợ sệt một chút. Đó không phải là nhụt chí khí nam nhi, mà là để đổi lấy những nụ cười trong trẻo, dù đối phương biết bạn chỉ là đùa giỡn.
- Tín…?- Dung lại đổi tông đột ngột.
- Hử.?
Tôi lo sốt vó, lâu dần thành quen. Cứ hôm nào mà Dung đổi giọng đột ngột, từ “Thiên thần” sang “Ác quỷ” thì đúng như là có chuyện hệ trọng dành cho tôi.
- Trả lời thật nhé?- Cái giọng kiên định kiêm mùi đe doạ.
- Vâng, em hứa với chị, em luôn thật thà…!
- Không giỡn, hỏi thật, chiếc khăn…xấu lắm phải không?
Hoá ra là Dung vẫn còn chút mặc cảm do vụ hôm qua thằng Phong Mập lỡ miệng chê khăn xấu. Thế nên việc tôi vẫn quấn chiếc khăn này thì Dung cho là sự động viên cho Nàng thôi.
- Ờ, thì công bằng mà nói…!
- Sao, nói nhanh lên.!
- Xấu…! – Tôi thản nhiên, tỉnh rụi phát ngôn.
- Á, á…!
Tiếng la thảm thiết vang thấu trời xanh. Chẳng hiểu yêu cầu nói thật lòng mà Dung véo tôi tới tấp, véo như chưa bao giờ được véo vậy. Tôi ôm tay mà xuýt xoa. Qua một lớp áo sơ mi và thêm một lớp áo khác nữa mà vẫn đau thấu xương.
- Xấu sao còn đeo?
- Chưa nói hết mà…!
Dung khoanh hai tay trước ngực, nhìn tôi chờ câu tiếp theo.
- Chiếc khăn thì đẹp, chỉ có người đan khăn là…
- Là xấu chứ gì?- Dung lại sấn tới, vẻ hùng hổ lắm.
- Không, không…trên cả đẹp ấy chứ
- Thế có phải đỡ đáng ghét hay không.
Tôi thở phào, nhẹ nhõm. Đúng là sắc đẹp của một người phụ nữ là báu vật của chính họ. Vì thế bạn có thể phóng đại cho nó trở nên hoàn hảo, dù biết là nịnh thì người ta vẫn vui vẻ dù không thể hiện ra mặt. Còn nếu mà đụng chạm vào nó một cách chân thực thì hãy coi chừng.
- Tín, Tín, nhanh, nhanh!
- Gì vậy mày?
Tôi và Dung nhìn thằng Bình Boong thở dốc, vuốt ngực lia lịa, thảy chiếc áo khoác nó cho tôi cầm.
- Cầm dùm tao xíu, tí tao vô lớp lấy lại.
Nó đến cũng bất ngờ mà đi cũng không dấu vết. Chẳng hiểu thằng này làm cái gì mà nó chui tọt ra sau lớp tôi. Chẳng lẽ là đi dạo ngắm cảnh à....