↓↓ Đọc Truyện Học Sinh Chuyển Lớp Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Tôi người dưới đùi rung lên, không phải vì cười mà vì sợ.Thầy tôi đúng chất chuyên Văn, nhẹ nhàng gỡ tờ giấy thứ I.Rồi đọc to:
- Bạn không thể dùng răng cắn vào lưỡi- Dừng lại thấy đăm chiêu, lớp tôi thì bắt đầu cười ầm ầm.
- Im Lặng! có gì đáng cười sau- Rồi nhẹ nhàng thầy lại bóc tiếp cái thứ hai.
Đập vào mắt đương nhiên là dòng chữ: Ngu chưa con, đau chưa con .Ổng tức xì khói, giơ tờ giấy , tác phẩm của tôi:
- Tác giả?- Đơn giản mà lạnh lùng
- Dạ em.- Tôi run run đứng dậy
- Anh định làm loạn lớp này đấy à!Có gì vui vẻ không mấy cái trò tạp nham này.Anh định chống đối tôi phải không?
Một khi máy đã quay thì không ai cản nổi.Tôi đứng im nhìn mưa xuân bay vào mặt, băng cat- set mở bên tai.Kết thúc 45 phút trong tiếng chửi của thầy, và tiếng cười rục rịch của tụi bạn.T và T.A đôi bạn thân cùng tiến, tiến thẳng vào sổ đầu bài.
CHAP 19: SOUL- NHẬT KÍ MÀU NÂU
Người ta thường nói khi đã không để tâm thì chẳng bao giờ thấy xuất hiện, khi đã có duyên phận thì đụng độ nhau là một chuyện bình thường.
Kể từ cái ngày được tha bổng án tù của bà nữ tặc, tần số tôi gặp bậc đàn chị này càng nhiều hơn.Dưới căn- tin, trong sân trường, và đặc biệt là những lúc đi học muộn.Dù tôi không hề biết rằng đó là do vô tình hay sự sắp đặt có chủ ý.
Ngữ Y từ cái ngày chào cờ lảng tránhthì biệt tăm, tôi cũng không thể bạo gan sang tận lớp kiếm cô bạn này được.Đôi khi vô tình đụng mặt nhau trong giờ giải lao.Nàng cũng chỉ chào tôi cho có lệ, và nhanh chóng khuất bóng khỏi tầm mắt của tôi.Tôingày đó vu vơ, một cậu thiếu niên nông nổi, vô tâm cũng không hề để tâm nhiều chuyện Ngữ Y.Có chăng sự quan tâm tới D càng lúc càng nhiều, xoay quanh cái chuyện văn nghệ chào 8- 3.
- Tập kịch đi- N.đen hào hứng
- Không kịp đâu, với lại kịch bạn chưa nắm trong tay nè- 15 cái đầu cùng nhăn lên.
- Hay là mình hát và múa phụ đạo đi- D lạnh tưng tuyên bố.
Đó là một giải pháp hoàn hảo cho thời gian cấp bách.Hát và múa hay kịch phụ đạo nó không cần tốn kém công sức lắm, tiết mục cũng chẳng đến nỗi quá đơn điệu.Nhưng vấn đề động tác và bài hát nào phù hợp cho buổi diễn 8- 3 này.Ai múa , ai hát?
Sau một hồi hội nghị g15 diễn ra, bao ý kiến cho rằng nên chọn bài này, chọn bài nọ, rồi thì tao không múa đâu, tao không hát đâu.Tôi ngồingoài hoa cả mắt chóng cả mặt.Gì cũng được, dù gì tôi cũng là đứng cho đẹp đội hình thôi mà.
- Thế thì hát Huyền thoại mẹ đi.- Lần này P, Mập có vẻ có sáng kiến.
- Được đấy, hợp với ý nghĩa ngày 8- 3.- Nhưng ai hát bây giờ.
Tụi con trai chúng tôi thì thua.Nhường quyền trả lời cho chị em phụ nữ.Sau
một hồi loạn luận cuối cùng quyết định- Nhóm nam 5 người sẽ trình bày ca khúc để tăng ý nghĩa, nhóm nữ sẽ múa phụ đạo.Và 2thằng nam xui xẻo nào đó sẽ làm con cho đống yêu nữ này.
Thiên đường gọi tên tôi, L lớp trưởng, K.cận.P mập, H.đù.Địa ngục chào đón N.đen và Tr.Lùn.
N.đen có phản đối:
- Sao tao phải làm con chứ- Mặt nó quê độ và đỏ gay dưới nụ cười của anh em.
- Vì mày đen đen nên đóng vai anh lính hợp đấy.Xông pha boom đạn đen xì.Không lẽ trắng bóc như K.cận hay mập ú như P.- Hàng chanh lên tiếng.
Phải công nhận một điều là với cách chọn và biên đạo và bố trí tiết mục như vậy thì hoàn toàn tổ chúng tôi có cơ đại diện cho lớp đi tham gia diễn văn nghệ.Phần còn lại tùy thuộcvào phong độ giọng hát của 5 thằng chúng tôi.
- Và sau đây, nhóm năm con cún xin gửi tới quý vị ca khúc’Huyền thoại mẹ’.Xin mời quý vị cùng lắng nghe.
Kể từ đấy trở đi, buổi học nào thấy lớp cũng rôm rả hẳn lên.5 thằng chúng tôi thì hễ ra chơi là phải ngồi tại chỗ dưới sự quản thúc của D, ngồirâm ran tập hát.”Nhóm 5 con cún” toàn những thằng hát như bò rống, giọng thì toàn hỗn tạp .Nhưng may thay kết hợp lại cũng gọi là nghe được.Có thằng nào dám phiêu cảm xúc trong các buổi tập chứ.
Hằng ngày, hễ học xong là trưa chúng tôi tạt qua nhà D, nhà gần trường nhất, tập văn nghệ, chiều lại xách cặp đi học.Lần đầu tiên tôi được diện kiến tư gia nhà gái, được mẹ nàng hỏi han.Và biết được vô số điều thú vị về D.
Nàng rất giỏi nữ công gia chánh, cũng hay tâm sự với mẹ nhiềuđiều trên lớp học.Nàng thích nghe nhạc của Quang Dũng, và thú bông thì nhiều vô kể.Tôi cười mỉm, ôi cô bạn nội tâm của tôi, thứ nhạc cô nghe chắc để độc thoại với nội tâm, thứ âm nhạc nhẹ nhàng miên du đấy, còn gấu bông hẳn là thứ mà cô ôm ấp để tâm sự đúng không?
Hơn bao giờ hết, tôi gần như chạm vào cuộc sống riêng tư của cô bạn tôi.Có lẽ là người bạn thân nhất trong lớp, hiểu được hai mặt của một con người, nên tôi hoàn toàn có thể hiểu được những gì mà cô bạn tôi đang sở hữu.Những thứ âm nhạccô nghe, chỉ không biết thằng quái vật nào mà cô nhắc tới, ngay cả thằng M.A cũng không bằng .
Trầm ngâm nhìn bàn học của thánh nữ, tôi hoa mắt trước cơ man sách tham khảo , đề thi.Bên trên cùng là một chồng sách hoa ngữ.Hình như có lần nàng nói với tôi nàng cũng biết đôi chút về tiếng Hoa.Học chi cho lắm mà ế chồng hả trời.
Chợt, ánh mắt tôi dừng lại nơi cái kệ ghi chữ Soul.Tâm hồn à, chờ tao vào mở cửa nhé.
Một chồng album của Quang Dũng, mấy cuốn tiểu thuyết trinh thám, đôi qua cuốn sách về lịch sử.Một thứ đặc biệt nhất là cuốn sổ màu nâu caphe trên đó có nét chữ của nàng- Nhật Ký!
Tò mò, sợ hãi, tay tôi run run đặt lên cuốn sổ.Nửa muốn mở ra đọc, nửa muốn quên nó đi.Nhưng nó quá hấpdẫn đối với tôi, một người đang muốn hiểu về nàng một cách trọn vẹn hơn, muốn được thấy nàng chân thật hơn.Tôi mặc kệ đặt tay lên bìa, lật ra trang đầu tiên.Dòng chữ đầu tiên tôi đọc được là: Mày là bạn tao, là người tao sẽ trút tâm sự vào đấy, đừng giận tao nhé! Kèm theo đólà cái mặt cười to tướng.
- Ăn cơm T ơi- P.Mập háu đói hét oangnhà
- Chờ tao xíu , cất cái cặp đã- Tôi trấn tĩnh giữ giọng đáp lại.
Hú hồn ông kẹ, rớt tim mất.Tôi chẳng dám liều lĩnh lần nữa.Ném chiếc cặp lên giường toàn thú bông, 15 chiếc cặp tụm lại, cũng như tình cảm của mười lăm đứa tôi, cái xóm nhà lá thân yêu!
CHAP 20: TÔI ĐANG GHEN
Lịch trình chúng tôi chỉ còn khoảng mười ngày.Mười ngày ấy hầu như lúc nào chúng tôi cũng đều có mặt ở nhà D.Tập tành đùa giỡn chí chóe.Riêng tôi thì tuyệt nhiên khôngdám đặt tay lên cuốn nhật kí của cô bạn này thêm một lần nào nữa.
Lên tới trường là cắm đầu vào học, vật vỡ đến tối mịt mới về đến nhà.Tiếp xúc nhiều với D quá lâu, tôi cũng quên bẵng đi Ngữ Y.Đôi khi chỉ là thoáng qua, nhưng lập tức hình ảnh của D tràn về thay thế.Tâm trạng của tôi cứ thế mà tiếp diễn nếu không chứng kiến cảnh tượng chiều hôm đó, chiều thứ 7 mà tôi vẫn nhớ nhất.
Ngữ Y, cô bạn lâu rồi không nói chuyện với tôi, đang cười nói vui vẻ với một thằng con trai nào đó, điệu bộ lãng tử.Tay nó cầm cái ống sáo, tay kia thì đang múa may trước mặt Ngữ Y.Còn cô bạn của tôi thì có bộ gì đó là đỏ mặt.Tôi đoán là đang tỏ tình.
Cổ họng tôi có cái gì đó chặn ngang, đắng nghét .Không có gì cả, hoàn toàn không, tôi lắc đầu xua cái ý nghĩ đấy ra khỏi đầu.Tự nhiên tôi có cảm giác ghét thằng con trai lãng tử đó.Có phải là ghen, vì mày thích Ngữ Y.
Không hề, với tao, Ngữ Y chỉ là bạn đơn thuần.Hợp tính và dễ gần thì tao chơi thân thôi, vớ vẩn quá.
Mày còn chối nữa à! Đầu mày đang xì khói kìa.
Mày nói nhảm gì thế.Không có gì, không có gì hết.
Hahaha, tao rành mày quá mà, chối nữa sao.
Cho đến bây giờ, tôi mới hiểu rõ tình cảm của tôi những năm ấy, nó không hẳn là ghen tức, chỉ là chút ích kỉ của một thằng con trai mới lớn.
Nó muốn làm cái rốn trung tâm của vũ trụ, nó muốn những gì liên quan đến nó phải đặt nó lên hàng đầu, phải coi trọng nó.Tôi năm ấy ở cái tuổi mười sáu bồng bột, chỉ muốn Ngữ Y , cô bạn thân của tôi bỏ hẳn cái thằng ống sao kia , chạy lại hỏi han tôi sau một thời gian tránh mặt....