XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Bao Nhiêu Cũng Không Đủ EduNguyen Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Ôi trời, đang đói mờ cả mắt đây thì dù muồn cũng chẳng đủ sức mà nghĩ ra đâu.
- Được rồi, cho địa chỉ đi rồi qua ngay.
- Hai mì gói với 4 trứng trần nhé.
Mẹ, ăn gì mà khỏe thế. Mình nhớ rõ ràng là con bé nhìn eo ót đâu ra đấy mà chén được hết 2 gói mì úp thì kể cũng kinh khủng.
- Số điện thoại đấy, lúc nào đến thì gọi.
Địa chỉ nhà này mình biết, Nó ở sau chung cư ở chỗ Trần Đại Nghĩa gần bờ sông Tô Lịch ngay trước mà bây giờ đã được lấp thành đường. Từ chỗ mình qua lâu lắm là chỉ 15 phút. Dọc đường mình còn ghé qua Paris Gato mua cà phê với bánh kem như đã hứa. Đến nơi cứ tưởng LinTiHan lại chơi mình lần nữa vì phát hoàng trước sự hoành trang của ngôi nhà đúng theo địa chỉ. Một biệt thự theo phong cách mới, lắp nhiều kính và đen giống như một tác phẩm công nghệ cao. Lại còn có cả vườn hoa bên trong và giàn cây leo nữa chứ.
Mình nhấp số gọi thì đầu dây bên kia tắt ngay từ tiếng chuông đầu tiên. Một lát sau thì LinTinHan ra mở cửa, khuôn mặt xinh xắn lấp ló sau cánh cửa gỗ nặng phải đến trăm ký. LinTinHan không đội mũ lưỡi trai nên mái tóc dài xõa đến ngang vai nhìn hiền và ngoan kinh khủng. Chẳng ai nghĩ con bé khi lên mạng lại có phong cách chửi người như hát hay đến thế.
- Vào trong này đi, nhanh lên.
- Vậy còn xe thì sao.
- Để ngoài cũng được, khu này an ninh lắm. Mà đằng ấy thích thì trói chặt nó vào cột đèn cũng được.
- Em ra bảo người ta hộ anh với
- Chân tôi đang đau, ra mở cửa cũng là một sự cố gắng lắm rồi.
Khi bước vào thì nội thất bên trong càng làm mình lóa mắt. Chỉ cần nhìn độ tinh xao của cái tủ đựng giầy đặt ngay bên ngoài cũng bên nó đáng giá bằng cả bộ bàn ghế ở nhà mình rồi. Ôi LinTiHan đang mặc quần short này, hai cẳng chân trắng phau nhìn đáng yêu thế không biết. Bắp đùi bên trái thì bó một bó băng gạc lại càng thu hút hơn. Hóa ra đây chính là lý do mà LinTiHan tập tễnh khi bước. Nhớ lại lúc mình khẽ đẩy làm cô bé ngã xuống thì mặt liền đỏ gay, đã vậy còn lớn tiếng nữa chứ. Chẳng ra đâu vào đâu cả.
- Anh đang xấu hổ vì lần trước đẩy tôi chứ gì. – LintinHan vênh váo nói. – Tôi cố tình gọi anh đến để làm anh cắn rứt đấy.
- Biết rồi, ngàn lần van xin đừng nhắc lại nữa có được không? Đau như thế thì ra gặp làm gì nữa.
- Không ra thì để anh nói là hero keyboard thì còn khó chịu hơn. Mà ra mới biết không uổng phí vì được một mẻ cười đau ruột khi nhìn thấy cái xe của anh. Lúc đó tôi đến từ trước rồi, nhưng đứng quan sát xem ai mà lại óc heo như thế thôi. – Nói đến đây LinTiHan lại cười toe toét
- Rồi rồi, chấp nhận lần cuối cùng. Tên anh là Hưng, Hưng thịnh, Hưng phấn chứ không phải óc heo gì cả đâu. Mà tên em là gì, hay anh gọi em là chanh chua nhé.
- Không được! LintinHan nói lớn. Tôi là Linh, 17 tuổi và xin đừng gọi thân mật như thế có được không? Nghe mà nổi da gà.
- Thì không gọi nữa, mà nhà em thế này thì thiếu gì đồ ăn mà gọi anh đến.
- Tôi muốn anh làm cho tôi cờ, ờ, thế có làm không?
- Mang đến đây rồi chẳng lẽ lại mang về. Mình giơ hai túi ny lông đồ ăn lên.
Linh quan sát thấy nhiều bất thường nheo mắt hỏi.
- Tôi có phải gái đẻ đâu mà sao lại mang nhiều thế.
- Ai bảo chỉ mình em ăn, anh cũng muốn ăn mì, ờ.
- Nhưng tôi chỉ bảo là một mình tôi ăn cơ mà. Anh không có quyền quyết định như thế.
Mặc kệ Linh ở ngoài hành làng, mình đi thẳng vào bên trong và tự tìm nhà bếp để bắt đầu bữa tiệc. Nghe tiếng Linh lóc cóc từng bên ngoài để chạy vào ngăn chặn sự tự nhiên như ruồi của mình. Nhưng cũng tại em mà ra hết, ai bảo đã xinh đẹp lại còn mặc quần đùi và chân còn trăng không có một sợi lông như thế chứ. Lúc này mình bắt đầu nghĩ đến viễn cảnh vừa ăn mì vừa húp trúng rồi lại cà phê, bánh kem mà dán mắt vào cặp giò của LiTiHan bướng bỉnh rồi.
Chap 4:
Nhìn Linh ăn trong tư thế co một chân lên vắt ngang cũng đủ biết trong game luôn sẵn sàng là một đồng đội sẵn sàng đì đọt những đồng chí khác nếu có cơ hội. Nhưng Cách Linh cầm đũa đánh chén mì gói với trứng trần cứ như là đang xử trí một miếng bít tết dai hơn lốp xe tải thì đúng kiểu con gái được dạy dỗ đầy đủ, đỏng đảnh một cách vừa dễ thương nhưng cũng đáng ghét kinh khủng. Một cảm giác nửa muốn ngắm hoài ngắm mái nhưng cũng rất thích đập bàn mà hét vào tai con nhỏ “Ăn nhanh lên hộ cái bà nội, mì trương đến nơi rồi!”
- Anh làm sao thế, vừa húp mì nuốt luôn cả cặp vợ chồng ruồi hay sao mà mặt lại vậy hả.
- Ừ, vì quá mòn mỏi khi chờ đợi một lời xin lỗi của em đấy. – Minh ưỡn ngực ngân vàng từng câu nói.
- Xin lỗi. Xong nhé, có cần nhắc lại không? – Linh nói nhanh và khẽ chẳng khác gì không nói. Câu xin lỗi mình nhận được chẳng khác gì cây kẹo mút dở nham nhở khi cho một đứa trẻ con.
- Tạm chấp nhận. – Mình hì hụp húp đáp. – Bây giờ thì em làm gì?
- Nhắn tin và gửi ảnh khoe giò cho thằng khác. Tí nữa thì bảo đứa khác sang làm món gì đấy ngon hơn.
Chút mì cuối cùng trong bát suýt làm mình nghẹn khi nghe Linh nói vậy. Tự ái quá nhưng chẳng biết phải làm thế nào cả. Chẳng lẽ lại gầm lên và liều thêm một lần nữa.
- Làm sao, ghen à, anh cũng thích tôi chứ gì. – Linh ném nụ cười nửa miệng đến mình kh thấy biểu hiện kia.
- Ảo tưởng về bản thân kinh khủng thế! Đây chỉ sang đòi lại sự công bằng cho người đàn ông còn…độc thân thôi.
- À hóa ra là anh ế, ế mãi mãi, ế cho đến tận thế chứ gì! – Linh cười ngất. – Nếu đã đòi lại được công bằng rồi thì xin mời ông độc thân ra về.
- Khoan, đã uống cà phề đâu mà về, ờ.
Nói rồi mình đứng dậy xách theo túi quà mua trong cửa hàng tiến về phía bàn bếp, mở túi trút 2 chiếc cốc nhựa trút vào cái cốc thủy tinh to trong bếp rồi bình thản tu một hơi dài
- Không được! Đó là cà phê của tôi cơ mà.
Linh cắn môi lật đật đứng dậy tiến về chỗ mình đứng. Đáp lại lời ngăn của Linh là một ợ rõ to khi cà phê trôi xuống dạ dày của mình cùng với bánh kem.
- Lại còn thế nữa, tôi thề là sẽ không bỏ qua vụ này đâu. – Linh hét toáng lên, giật chiếc bánh đang ngoan ngoãn nằm trong túi.
Mình cười thật đấy nhưng thật sự Linh đã khiến mình tự ái chỉ biết trút xuống đầu một đứa nào đó, tốt hơn hết là vào cái bị cát của lão Thanh hàng xóm nổi tiếng với đức tính “đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành” ở cùng khu. Mình cũng muốn có ảnh khoe giò của Linh lắm, nhưng đâu phải muốn là được, nhất là vừa cầm cả cái gậy chọc thẳng vào tổ ong vò vẽ.
- Mà anh về đi để tôi còn trò chuyện với trai. Vào rửa bát đi rồi về, không thì tôi thề sẽ nghĩ ra cách nào đó bắt anh viết bản kiểm điểm ở phòng bảo vệ đấy. Có bác lại thích viết kiểm điểm như kiểu chép phạt nhé
Rõ ràng vừa nãy Linh đã ăn sạch bát mì 2 gói rưỡi cùng 4 quả trứng trần mà vẫn nhón gần hết cái bánh kem nữa. Chẳng lẽ vừa đi phẫu thuật dạ dày để có thể tống cả con bò vào bụng?
- Trước khi về thì vào rửa hết bát cho tôi rồi lướt đâu thì lướt. Đúng là cái đồ vô duyên, dụ dỗ người ta ăn, mượn cả chỗ ăn rồi còn bày bừa nữa.
- Sao mà đanh đá giống mụ bán cá ngoài chợ thế không biết? – Mình càu nhàu trong miệng. Một lần thiếu có hai nghìn lẻ mà mụ qua nhà mình chủi lên chửi xuống
Mình lảng lặng thu dọn bát đũa trên bàn rồi đem ra bồn rửa thì tá hỏa nhìn thấy đống bán đĩa chất đống cứ như là có một tiểu đội binh mã vừa đi ngang qua đây đánh chén.
- Lại bị chơi rồi. Giờ thì mình hiểu đã hiểu vì sao Linh nó lại gọi mình qua đây chứ có phải tốt đẹp gì đâu. Hức, trông xinh xắn là thế mà thủ đoạn đầy mình, mà lúc nào mình cũng là chuột bạch của nó.
- Rửa hết đi nghe không, từ khi tôi bị đau chân mà nhà lại đi vắng suốt nên thành ra thế đấy. Nhanh tay đi, tôi ghét bẩn lắm. Có gì thì tối chơi game cho đăng kí làm chân dự bị....
« Trước123456...29Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ