NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi EduNguyen Voz Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Ờ!
- Cuối tuần em về nấu cơm cho Hoàng ăn
- Không cần
- Em mua tặng Hoàng cả tá quần đùi.
- Khỏi
- Em đưa Hoàng đi ăn pizza
- Không thích
- Em hát cho Hoàng nghe
- Đau tai
- Điên lắm rồi đấy nhé. Không cần thì thôi!
- Ơ ơ anh cần!
Vội chạy theo kéo em lại. Người gì mà dễ cáu không à!
- Cần cần, cần hết! Đồ đàn bà…
- Sao?
- Ờ, đồ đàn bà xinh đẹp!:v
Ôm em vào lòng, bị em cấu cho mấy cái nhưng vẫn ôm chặt. Em đứng bứt bứt mấy chùm hoa giấy nghịch nghịch. Nhìn em mãi không chán. Người ta bảo khi yêu xấu cũng hóa đẹp, mặt chuột kẹp cũng hóa Phương Phi đúng thật. Nhìn em xinh dã man. Trời ơi chết mất. Lại lên cơn yêu đến mức muốn đập đầu vào cột điện rồi. Tự dưng em đang nghịch đột nhiên ngước lên nhìn mình làm mình đứng tim luôn. Nhìn em hồi lâu mà tưởng như tim sắp vỡ. Cúi xuống gần mặt em. Yêu nhau tháng trời mà mình chưa có lấy một nụ hôn đầu đúng nghĩa. Bây giờ mọi thứ gần ngay trước mắt. Em đứng trong vòng tay mình, ngước lên nhìn mình chờ đợi. Lấy hết dũng cảm cúi xuống gần môi em…
- Hoàng ơi!
Dm thằng chó. Phá đám đúng lúc vđ ra. Đang lãng mạn tự nhiên thò đầu ra quấy rối. Chả nhẽ lại đánh nhau!
- Cái gì?
- Đi mua hộ tao cuộn giấy vệ sinh. Tao buồn ỉa quá mà nhà Linh hết giấy.
- Thằng chó. Bố ghét mày.
Em cứ cười khúc khích. Mà cái thằng. Hết giấy thì sai người yêu đi mua chứ sao lại sai mình. Bực bội. Vừa mở cổng ra đã thấy em chạy theo mình. Hai đứa dắt tay nhau đi trên con đường xào xạc lá. Lại thấy buồn quá. Con đường đẹp nhưng thấy xa lạ. Vì nó chẳng phải là con đường mình đưa đón em đi học. Chẳng phải con đường mà mình đã dừng lại sửa xe cho em ở góc vỉa hè. Chẳng phải con đường em bị người lạ bám theo mà mình bỏ mặc em phóng về trước. Nhắc mới nhớ, mình và em đã trải qua biết bao kỉ niệm. Có lẽ sau này mình phải để một cái quần đùi hoa và một cái nhíp vào trong hộp trái tim rồi cất làm kỉ vật, truyền qua truyền lại cho con cháu sau này. Hi hi, nghĩ mà buồn cười quá!
- Hoàng cười gì thế?
- Không!
- Cho em cười với!
- Không mà. Anh cười vu vơ thôi!
- Vu vơ cái gì cho em vu vơ với
- Không mà. Vi là đồ hóng hớt
- Đi mà. Huhu
- Khônggggggg.
Mình chạy nhanh về phía trước để em đuổi theo. Thôi thì cũng phải có lúc để em đi trên những con đường lạ. Cho hai đứa trải nghiệm những cảm giác cách xa nhớ nhung đến nhói lòng. Chỉ mong những nguy hiểm chóng qua. Bình yên về lại như vốn có. Để mình được bên em, ôm em trong lòng như những khi hai đứa đứng trên ban công.
Chào em rồi về nhà. Trên đường mình toàn nghĩ vẩn nghĩ vơ. Tối nay chẳng còn được ngó ra ban công để nhìn đèn phòng em sáng, chẳng còn được ngắm em ngồi đung đưa chân trên sân thượng nữa rồi. Cũng chẳng được nghe em hát. Lại còn phải chăm mèo một mình nữa. Hic
Vừa mở cổng là thấy xe mẹ dựng ở giữa sân. Mẹ về rồi. Gần một tuần xa mẹ cũng thấy nhớ nhớ.
- Mẹ ơi!!!!!
- Im mồm đi. Điếc tai quá!
- Mẹ!!!!!!
- Thằng này lại lên cơn rồi.
Lao tới ôm mẹ. Việc này phải mấy năm rồi mình chưa làm. Hình như từ hồi yêu em, tình cảm của mình bị hỗn loạn thì phải. Ôm vai mẹ, tự nhiên nhớ hồi còn bé hay dọa mẹ từ đằng sau, vòng tay qua cổ mẹ thọc vào áo sờ sờ. Mà sờ cái gì thì đứa trẻ nào cũng biết rồi đấy.:”> Giờ thì không dám nữa nhưng nghĩ lại thấy yêu yêu.
- Mẹ ơi!
- Ơ cái thằng này. Điên à? Dẹp ra cho tao làm không?
- Mẹ làm gì?
- Cá! Không nhìn thấy à?
- Không nhìn thấy!
- Ơ. Dẹp ra! Ơ hay!
Cứ đứng ôm mẹ thôi. Kệ mẹ muốn quát gì thì quát. Gắt một lúc không xong, mẹ cắm cúi làm tiếp. Ngó ra trước thấy mắt mẹ đỏ. Mẹ cũng nhớ mình bỏ xừ ra mà cứ giả bộ hắt hủi. Không nhớ mình thì nhớ ai chứ. Chồng thì không có… Hic. Nói ra lại thấy thương mẹ thêm. Mòn mỏi mấy năm trời một mình chăm con. Nhà chẳng có lấy một bóng đàn ông làm trụ cột. Mình thì vụng không làm được gì nên hồn. Cái bóng đèn hỏng cũng hét mẹ lên sửa. Vòi hoa sen tắc cũng bắt mẹ lên vặn cho. Ôi, người đàn ông 20 tuổi mà vẫn chưa trưởng thành. Xấu hổ quá. Ứa nước mắt.
- Tiên sư thằng này! Dẹp ra mẹ xem nào! Sư bố mày. Vướng quá!
- Mẹ ơi quà của Hoàng đâu?
- Trong va li. Ra mà lục.
Hí hửng ra góc nhà. Úi giời ơi. Mình giàu to rồi. Mẹ mua cho một đống quần đùi. Hê hê. Mẹ biết mình thích sưu tập quần đùi hoa mà. Quả này quần đùi mặc cả năm không hết, không lo cuối tuần phải lụi hụi đi giặt nữa. Ủa mà sao có cả mấy cái váy con gái là sao?
- Mẹ ơi mẹ mua nhầm rồi. Con có mặc váy đâu
- Dở à? Tao mua cho con Vi đấy!
Nhắc mới nhớ. Hằm hằm lao đến chỗ mẹ
- Mẹ cho con số cô Thi!
- Làm gì?
- Mẹ không biết thì thôi. Cô ý vô tâm dã man. Cô ý bỏ Vi ở nhà một mình suốt. Hôm nọ chú Tùng bắt cóc Vi con phải chạy đi cứu. Mẹ có thấy vô lý không. Đẻ con ra xong vứt xó chẳng đoái hoài gì. Mẹ kiểu gì thế không biết.
- Cái thằng. Đàn ông gì mà nói nhiều thế. Cái đấy để mẹ lo.
- Thì mẹ cứ đưa đây con xem nào.
- Thôi! Mày chơi mới cái Vi thì biết tính nó rồi. Mẹ nó còn kinh hơn gấp vạn đấy. Không cẩn thận cô ý tức lên cô ý vả cho phát.
Ừ nhể! Thì thôi. Để mẹ là người lớn mẹ nói vậy.
- Nhưng mẹ nhớ nói chuyện với cô ấy nhé!
- Im mồm đi. Biết rồi nhắc mãi.
- Sao mẹ cứ quát con hoài à?
- Tao phi cho con dao bây giờ. Im đi!
Mẹ lại nổi cơn hung bạo rồi. Phụ nữ gì mà chẳng hiện dịu chút nào. Chẳng giống em. Ơ mà nhỡ đâu lúc lấy em về em còn kinh hơn thì sao. Nghĩ mà thấy sợ. Giơ mấy cái váy lên người ướm thử. Em mặc mấy bộ này chắc xinh lắm
- Bệnh thế thằng kia. Cất đống váy đi ngay không ngoài đường nhìn thấy người ta chửi mẹ đẻ vụng.
- Ê. Không thích kiểu nói đểu thế đâu nha mẹ.
- Cất ngay đi. Lắm mồm!
Chạy ra sân cất mấy cái váy vào cốp xe rồi lại nhảy tới ôm mẹ. Hôm nay cho mẹ chết ngứ ngừ trong vòng tay mình luôn.
- Mẹ ới!!!!
- Tiên sư thằng này, bực quá. Bỏ ra!
- Con đói
- Tao không phải thấy bói. Cút đi.
- Thế không phải mẹ làm cá cho con ăn à?
- Không. Tao ăn một mình.
- Không được. Mẹ xấu tính. Không cho làm.
- Sư bố mày. Bị chó dại cắn à? Dẹp ra tao cái.
- Không dẹp!
- Cút ngay!
- Cho con ăn đi mà mẹ xinh đẹp.
- Tránh ra thì mới làm mà ăn được chứ.
- Hê hê.
- Trời ơi. Thằng con tôi nó bị điên rồi.
- Hê hê hê
Mẹ có một bữa tối tràn ngập tiếng mắng chửi yêu và những nụ cười. Gần mẹ thế này thấy ấm áp thật. Cảm ơn em đã khiến mình hiểu ra mình còn hạnh phúc hơn nhiều người. Ít ra mình còn có mẹ chăm lo chứ không phải lủi thủi như ai đó. Ngồi trên ban công, bứt bứt mấy lá tường vi, chẳng muốn ngó sang nhà em vì bên đó tối om. Thấy buồn khủng khiếp. Trước đây mình đâu có thế này. Đâu có biết em là ai. Đâu có quan tâm đến một người con gái. Em xấu tính thật. Nhảy vào tim mình rồi quậy tưng bừng trong đó. Xong tự nhiên bước ra làm người ta hụt hẫng khó tả.
Mấy ngày tiếp theo mình đi học một mình. Ngó qua cổng nhà em thấy buồn buồn. Có chiều qua trường định đón em, thấy em đi cùng Linh và mấy người bạn nên không muốn phá đám sợ em bị trêu nên lại vòng xe về. Tối tối em vẫn nhắn tin nhắc mình ăn uống, tắm rửa và chăm mèo. Không biết em có nhớ mình như mình nhớ em không nhỉ? Mình nhớ em muốn chết luôn. Lần đầu yêu một người con gái, mình mới biết yêu nó khổ như thế nào. Mai đến lớp phải an ủi những công dân cô đơn, rằng chúng mày đừng yêu sớm. Yêu vào khổ lắm. Đêm quên ăn ngày quên ngủ.
Ôi, đêm nào cũng thế. Nhớ em ngủ được canh đầu. Còn bốn canh sau anh âu sầu… ngủ tiếp. Hức!
Xa em năm ngày, mình cảm tưởng như sắp chết rồi. Tự nhiên buổi tối thằng Hưng gọi mình.
- Hoàng Hoàng ơi. Mày đến trường trung học hộ tao cái này với!...
« Trước1...2627282930...61Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

Ring ring