↓↓ Truyện Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi EduNguyen Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Nằm yên nghĩ về em. Chỉ mong em đừng khóc. Nhắn cho em mấy cái tin mà hiện lỗi chưa gửi được. Chắc chắn em cắt đứt liên lạc với mọi thứ bên ngoài, thu mình vào góc nhỏ để gặm nhấm nỗi buồn rồi. Mình chán hết sức luôn. Vừa đập đầu vào gối vừa thề rằng ngày mai sẽ bóp cổ thằng chó Hưng chết tươi.
Chap 20.
Vừa vào tới lớp, mình phi đến chỗ thằng Hưng tặng nó một quả đấm nóng hổi ngay vào mặt. Hôm nay may cho nó là mình bớt giận và bình tĩnh hơn hôm qua chứ không nó đi nguyên hàm răng. Thằng chó, lại còn định đứng dậy chọi lại mình. Khốn nạn.
- Dkm mày vì đứa con gái mà phũ với tao thế à?
- Mày câm mồm lại ngay đi thằng chó. Bố không đùa với mày đâu
Hôm nay bỏ học luôn. Chả thiết gì mà học với hành nữa. Sáng ngày gặp em mà em nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng và bất cần khủng khiếp. Mình biết mình lâm vào cái thế oan ức mà không cách nào giải thích được. Nhưng dù gì em cũng phải tin mình và nghe mình nói một vài câu chứ? Mình vì ai mà chạy ngược chạy xuôi suốt những ngày vừa qua? Từ trước tới giờ mình chưa bao giờ quan tâm đến người con gái nào nhiều như lo lắng cho em cả. >”<
Dừng xe ở cổng trường em. Nay mình đứng chờ em ở đây luôn. Em không chịu nói chuyện mình sẽ bế em tống lên xe rồi phóng về nhà. Sau đó tính sau. Đứng một hồi thì thấy chú Tùng đến. Giật mình tránh vào một chỗ xem xem chú định làm gì. Hình như chiều nay tòa xử cho chú và cô Thi li dị thì phải. Về mà lo việc đi còn đến đây làm chi?
Nhìn điệu bộ hơi khật khưỡng mà thấy hốt. Mình đoán chắc là ông này chẳng có ý định gì tử tế đâu. Mẹ mình bảo ổng chẳng chịu kí đơn li dị nhưng vì cô Thi quyết quá nên tòa mới xử cho. Mà lạ cái là ông này cứ tìm Vi làm gì không biết. Vi không phải con gái ổng, tìm cũng chẳng giải quyết được gì chuyện tình cảm bố con. Chẳng lẽ tìm để đánh tiếp à? Lâu lâu lại thấy ông rút điện thoại ra gọi điện. Tò mò quá, mình túm lấy thằng bé đánh giày đi ngang.
- Này nhóc, anh cho 20 nghìn, lượn loanh quanh hóng hớt xem ông kia nói gì anh với!
Thằng bé lượn lờ một lúc rồi quay lại tường thuật tình hình. Tai mình ù đi khi nghe thấy lộn nhộn nào là “Bỏ tao thì hối hận cả đời, đm”, “chuyến này tao xử ngon con nó luôn”… Chân tay rụng rời. Mình biết sức mình không chống được ổng. Mà có tri hô lên thì cũng hơi vô lý vì thầy cô bạn bè đều biết ông Tùng là bố của Vi. Thêm nữa là bọn bạn của em cũng không có cảm tình gì với mình mấy từ vụ cái ảnh nhổ lông nách. Trong đầu mình lúc này chỉ loanh quanh mấy cái suy nghĩ đi tìm mua dao với kiếm để bảo vệ em. Nhưng mình đâu có ngu độn đến mức mất bình tĩnh thế.
Bí quá, đành nhấn số gọi cho thằng Hưng. Dù gì thì ở lớp cũng đếch có thằng nào mà nhờ vả ngoài nó.
- Đm gì nữa thế?
- Mày bỏ học đến trường cấp 3 tao với
- Mày đánh chưa hả à mà còn hẹn bố đánh nhau tiếp?
- Tao gặp chuyện rồi. Gọi mấy thằng cớm bạn mày đến giúp tao với.
- Cái quái gì đấy?
- Ông Tùng hôm tao kể ý. Ông ý hôm nay đến trường định bắt cóc Vi
Gập máy. Chỉ mong thằng Hưng đến trước lúc em tan học. Đi loanh quanh thấy ông Tùng có vẻ nóng ruột. Vừa mới đứng thêm vài phút, thấy lão đi thằng vào trường, nói chuyện với bảo vệ rồi lên dãy nhà em học. Vội gọi cho thằng Hưng giục nó tới nhanh. Mình nóng ruột lắm. Cảm giác sôi sùng sục và hẫng khó tả. Rút điện thoại gọi một chiếc taxi đến phòng trường hợp cần. Xong xuôi đã thấy em lững thững đeo cặp đi theo ông Tùng ra cống trường.
Mình lao ra chộp lấy tay em khi em vừa lấp ló ra khỏi cổng trong khi ông Tùng ra vỉa hè vẫy taxi.
- Vi ơi, đi về với Hoàng!
- Hoàng làm gì thế? Bỏ ra!
- Vi không được đi với chú Tùng! Vi biết chú đưa Vi đi đâu mà đi?
- Tui đến tòa án. Hoàng tránh ra đi
- Không, lão ấy đưa Vi đi giết đấy. Vi hiểu không?
Khuôn mặt em bàng hoàng hốt hoảng trước những điều mình vừa nói. Dường như em chưa tin. Mình nắm chặt vai em năn nỉ, chỉ mong lần này em đừng ương bướng và nghe lời mình.
- Hoàng xin Vi đấy. Vi đi với Hoàng, Hoàng đưa Vi đi, không cần chú Tùng đưa.
- Nhưng…
- Hoàng yêu Vi lắm. Hoàng không thể để Vi bị như lần trước được. Vi nghe Hoàng đi. Hoàng…
Nói chưa dứt lời, ông Tùng đã đẩy mình gần như bắn vào bờ tường bao quanh trường. Lúc này mình hơi run, nhưng vẫn cố bình tĩnh xử lý.
- Ơ chú Tùng, chú làm sao thế? Con đang nói chuyện với Vi
- Lúc khác. Tao đang vội.
Nói xong lão kéo em đi luôn. Đm lão! Mình vội lôi em lại. Vừa làm dữ vừa mong thằng Hưng đến nhanh không mình và em chết chắc. Trong cái taxi đợi lão có hai thằng mặt ngựa đang ngồi đợi. Không biết mấy thằng chó định giở trò gì. Mình bị ám ảm mấy vụ giết người trả thù trên mạng nên lúc này hãi vô cùng. Cứ tưởng tượng lúc em bị lão Tùng cầm dao chém vô số nhát lên người là lại muốn hét lên.
Chưa bao giờ thấy em tội nghiệp đến thế này. Em mềm oặt trong tay mình và tay lão Tùng. Bị giằng đi giằng lại đến khổ. Tình hình càng xấu hơn khi hai thằng mặt ngựa từ taxi đi ra. Quả này cả bọn tống luôn mình vào taxi rồi đem đi xử luôn quá.
Thằng Hưng đến đúng lúc như phim Hàn Quốc. Lũ bạn nó phanh xòe một phát chắn ngang trước mặt hai thằng mặt ngựa rồi ra chỗ mình. Được thằng chó Hưng, lúc này vẫn còn nhăn nhở giở trò
- A bạn Vi. Lâu không gặp nhìn bạn dạo này xinh quá!
Nhìn chỉ muốn vả cho phát. Nhưng đang chịu ơn nó nên không muốn nói. Nó dẫn theo gần chục thằng đến giúp mình. Mình kéo Vi vào lòng rồi nhờ thằng Hưng đem xe máy về nhà giúp. Dắt Vi chạy ra đường bắt taxi trong ánh mắt cay cú của ông Tùng. Qua lần này có lẽ mình lúc nào cũng theo em không rời mất. Chỉ cần hở một tí là em có thể bị hại ngay. Càng nghĩ càng thấy khó hiểu về gia đình em. Bố thì giang hồ, mẹ thì cả năm chỉ thấy một vài lần, bỏ mặc còn ở nhà cho một lão không phải bố nó. Khó hiểu. Không hiểu em đã lớn lên kiểu gì trong cái hoàn cảnh như thế này. Nhưng càng nghĩ càng thương em nhiều hơn.
Đóng chặt cửa taxi, dặn lái xe đi đến địa chỉ của bố mình xong quay ra em. Em mệt và hoảng loạn nên người cứ lịm đi. Ôm em trong lòng, nhìn những cảnh vật trượt qua cửa kính xe mà lòng lẫn lộn. Trong lúc này mình chỉ biết cầu cứu bố. Lục túi nhắn tin báo cho mẹ để mẹ nói với cô Thi. Mẹ gọi lại mình cũng chẳng thèm nghe nữa. Lúc này mình mệt mỏi quá rồi. Điều duy nhất muốn làm là ôm em thật chặt, đi tìm một chốn bình yên nào đó để nương náu cho qua cơn bão.
Chap 21.
Bố phi ngay từ công ty về sau khi nghe điện thoại của mình. Lần đầu tiên sau khi bố bỏ nhà ra đi, mình mới tự nguyện tím đến nơi bố ở. Một căn hộ nhỏ trên đường An Dương Vương. Hình như bố còn ở với một ai đó. Và ai đó là… phụ nữ. Hic. Mình thấy đồ đạc treo trong nhà quần áo đàn bà, tầm 35 tuổi. Biết là bố cũng có cuộc sống riêng nhưng vẫn thấy buồn buồn. Nếu thế này chắc không ở nhờ chỗ bố được rồi.
- Con muốn rời thành phố vài ngày bố ạ!
- Cả Vi à? Hai đứa phải bỏ học à?
- Chẳng biết làm thế nào nữa. Nhưng chú Tùng lúc này hăng máu lắm. Để Vi ở đây nguy hiểm rình rập thì làm sao con yên tâm được.
- Thế giờ Hoàng muốn đi du lịch ở đâu? Ra Cát Bà nhé
- Không, con không lấy tiền của bố nữa đâu. Hic
Bố lại cười, rồi lúi húi vắt nước cam cho hai đứa. Mình ngồi nghĩ vẩn vơ đến ngôi nhà này. Về một mái ấp giữa bố và một người phụ nữ không phải mẹ mình. Trong lòng trống rỗng kinh khủng. Quay sang nắm tay em, thấy bàn tay em lạnh ngắt và hơi run. Vội xoa đi xoa lại cho em ấm lên. Em ngoảnh sang nhìn mình cười hiền hiền. Chắc em hết giận mình vụ thằng Hưng gây ra hôm qua rồi. Sướng!...