↓↓ Truyện Cười Lên Cô Bé Của Tôi Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Dạ thưa cô cho em ngồi với bạn My cũng được ạ!
Long cô cô cười rồi gật gù:
- Ừ, thế cũng được, My giúp đỡ bạn nhé!
- Dạ!!!!!!
My mập có vẻ thích thú, vỗ tay đôm đốp, chắc là mê mẩn rồi. Tôi chẳng hiểu tại sao cái thằng khốn này lại được nhiều gái thích đến như thế, nó có gì hơn tôi ngoài đẹp trai, đô con, đá bóng hay, đi xe xịn…Cơ mà tính lại thì nó hơn tôi mọi mặt. Tôi tuyệt vọng gục mặt xuống bàn để mặc cho thằng mặt môm cười khì rồi ôm cặp xuống chỗ. Dù có mang danh nghĩa là “ngồi gần bạn My” thế nhưng tôi thừa biết ý định của nó là ở đằng sau, nơi Vivi bé nhỏ của tôi đang ngồi cắn bút cơ. Nó hí hửng bước xuống, ngồi một cách vô cùng…khiêu khích, liếc mắt nhìn tôi rồi cười đểu một cái. Nhưng ngay sau đó, nó quay sang Vivi, cười:
- Có gì Vi giúp đỡ Đạt nha, bỏ Đạt là không xong đâu đấy!
Vivi thoáng chút bối rối nhưng rồi cũng cười tươi:
- Hihi, biết rồi, quay lên học bài đi ông!
Tôi trừng ánh mắt căm thù nhìn cảnh tượng đó, tay nắm đấm lại ước chừng chỉ muốn táng vô mặt cái thằng sở khanh này một quả cho hả dạ. Nhưng ngay sau đó, tôi lại…chết đứng khi Vivi quay sang nhìn tôi, mặt giận dỗi, nhưng lại chủ động bắt chuyện:
- Làm người ta lo muốn chết, ghét!
Vivi nói rồi quay mặt lên nhìn bảng bỏ mặc tôi vẫn đang đóng băng bên cạnh, tình yêu là gì mà có thể khiến cảm xúc của con người ta thay đổi nhanh chóng đến như vậy? Chỉ mới 20 giây trước, đầu tôi còn bốc hoả khí ngùn ngụt, thế mà giờ đây, chỉ một câu trách yêu từ…Vivi tôi đã như được thăng lên thiên đường. Tôi chống hai tay dưới cằm, kê mặt nhìn em một cách…đắm đuối. Vivi đỏ mặt, quay sang trách tôi:
- Nhìn gì, đang giận đó, không cho nhìn!
Tôi cười tình:
- Sao hết giận nhanh thế?
Vivi đỏ ửng đôi má, thẹn thùng, ánh mắt em thoáng lên vẻ hạnh phúc:
- Vì hôm qua có ngườingồi chờ tui cả đêm ở dưới!
Ôi! Tôi đã nghĩ rằng việc làm của mình hôm qua là công cốc, nhưng nó đã giúp tôi lấy lại được niềm tin từ cô bé khó chịu này rồi, thật là không uổng. Đôi khi lời nói sẽ chẳng giúp được gì, thay vào đó, hãy hành động, đó là những thứ mà Vivi đã dạy cho tôi, tôi không quên điều đó, không bao giờ. Sau này mỗi khi Vivi dỗi, tôi đều nghĩ ra một việc gì đó khiến em vui, và y như rằng, tôi đều thành công mặc dù hơi…mệt.
Tôi nhéo má Vivi một cái, kê sát vào tai:
- Yêu bé ghê cơ!
Vivi ngại ngùng, bĩu môi quay đi trong khi tôi thì ngập tràn hạnh phúc, không ngờ lại dễ dàng đến vậy.
Thế nhưng…mọi chuyện mới chỉ bắt đầu khi lúc ấy, thằng Đạt đang nhìn chằm chằm…nhỏ Huyền và nhỏ Huyền thì mỉm cười…e thẹn.
Chap 56:
Bộ mặt khả ố của 2 nhân vật “chính” vào lúc này đang khiến tôi dù mới ở trên thiên đường về cũng phải giật mình mà sợ khóc thét. Chẳng hiểu sao con nhỏ này có thể 2 mặt đến như vậy được nhỉ, rõ ràng chiều hôm qua thì mới đú đởn, ôm chân níu tay với thằng Tiến mà giờ thì lại đá lông nheo với một thằng mặt mâm đẹp trai khác. Nói chính xác hơn là chuyện bắt cá 2 tay của nhỏ Huyền tôi đã thấy từ tối hôm qua nhưng vẫn chưa đủ chứng cớ xác định, giờ với sự kiện trao nhau ánh nhìn vô cùng tình tứ như thế này thì dù có là một thằng thiểu năng cũng dễ dàng có thể tìm ra được câu trả lời. Tiện đường công tác, tôi quay sang hỏi Vivi:
- Ê Vi anh hỏi cái!
Vivi ngơ ngác:
- Dạ?
- Hôm qua thằng Đạt nó về nhà trước mình hay sau mình?
Cô nàng đăm chiêu suy nghĩ một hồi:
- Về sau.
Tôi nghiêm mặt, bắt bẻ:
- Nói chuyện trống không thế à?
Vivi nhăn nhó:
- Dạ về sau!
Tôi đưa tay lên xoa đầu em, cười:
- Hì hì, vậy mới ngoan chứ!
Vivi giận dỗi quay đi. Tôi cũng trở lại với những dòng suy nghĩ của mình, vậy là việc tôi nhìn thấy thằng Đạt đi chung với nhỏ Huyền là hoàn toàn không nhầm, thế nhưng điều khiến tôi thắc mắc là thái độ của nhỏ Huyền với thằng Đạt vào ngày hôm qua, hoàn toàn chẳng có vẻ gì là quen biết hay lâu ngay không gặp hoặc thậm chí chẳng có một chút gì tố cáo việc nhỏ Huyền “ngoại tình” với thằng Đạt cả. Còn một vấn đề nữa cũng chẳng kém phần quan trọng, đó là tại sao thằng Đạt nó đã thích nhỏ Huyền mà lại còn muốn tranh giành Vivi với tôi, sự tức giận của nó mỗi khi bị tôi trêu chọc càng khẳng định rõ hơn một sự thật, rằng việc mà nó thích Vivi cũng là…hiển nhiên.
Ngẩn ngơ ngồi quan sát một lúc, tôi chợt nhận ra rằng hình như thằng Đạt nhìn nhỏ Huyền bằng một ánh mắt khác hoàn toàn so với khi nó nhìn Vivi, ánh mắt lúc này phải nói là mang thiên hướng “trìu mến” nhiều hơn là “tương tư”, cón khi nó nhìn bé Vi, tôi cũng chẳng rõ nên gọi đó là gì nữa, “yêu”, “thương” hay là “lo lắng”? Tôi nhăn mày nhăn mặt, vắt óc suy nghĩ hòng tìm ra một chút manh mối trong chuyện này, tôi ngửi thấy cái mùi lạ lẫm trong sự việc tưởng chừng như rất đỗi…không bình thường này, thái độ của nhỏ Huyền là một ví dụ. Trong khi tôi còn hoang mang chưa biết nên làm gì tiếp theo thì chợt, Vivi đột nhiên quay sang nhìn tôi, cười tít mắt, rồi đưa cho tôi một mẩu giấy đã được xếp thành hình một con cún, đây là kiểu gấp giấy Origami mà tôi đã từng thử mày mò nhưng chưa lần nào thành công:
- Nè!
Tôi tay đón lấy con cún của Vivi, cô nàng gấp rất tỉ mỉ, lại còn vẽ mắt cho nó nữa, nhìn rất đáng yêu. Tôi nhéo má em, xuýt xoa:
- Chao ôi, dễ thương thế, Vi cho anh hả?
Vivi cười tươi, thè lưỡi đáp:
- Dạ!
Tôi nhéo má Vivi lần nữa, cười tươi:
- Yêu ghê cơ!
- Hihi, H yêu ai? – Vivi hếch mũi lên
- H yêu Vi, hehe! – Tôi mạnh dạn
Bạn có thể nghĩ với 2 đứa nhóc mới ở độ tuổi lớp 10 mà đã sến sụa như thế này thì quả là không hay, thế nhưng những lời nói đó chỉ có những thân phận cô đơn mới dám thốt lên mà thôi. Nhiều lúc tôi thấy Vivi rất trẻ con nhưng chính những lúc ấy tôi lại được đứa trẻ nhí nhảnh kia đem lại không ít những niềm vui, nhìn em tươi cười như thế, bao nỗi buồn trong lòng tôi đột nhiên kéo nhau đi đâu hết. Mỗi khi em buồn, tôi cũng chỉ biết buồn theo, nhưng mỗi lúc tôi không vui thì em vẫn luôn mỉm cười, nụ cười hồn nhiên và trong sáng ấy đã giúp tôi đứng vững trước khó khăn không biết bao nhiêu lần. Và bây giờ đây cũng vậy, tôi đang đau đầu vì một câu chuyện có vẻ khá nghiêm trọng, thế nhưng Vivi bé nhỏ không biết điều đó, em chỉ vui vẻ và dành tặng cho tôi một món quà do chính tay em làm chẳng vì lý do gì, đơn giản vì tôi biết em thương tôi rất nhiều. Trong cuộc sống đôi khi chúng ta đứng trước nhiều nỗi lo, đừng quay đầu bỏ chạy mà hãy dũng cảm đối mặt với nó vì những người thân yêu sẽ luôn ở bên bạn, cổ vũ và dìu bạn đi hết chặng đường chông gai ấy. Tôi đang định làm một cái gì đó để thể hiện tình yêu với Vivi nhưng đột nhiên cảm thấy vô cùng…buồn ngủ, tôi gục mặt xuống bàn, không quên ngóc đầu lên dặn Vivi:
- Lát kêu anh dậy anh chở về nghe chưa, cấm đi với thằng Đạt!...