Insane
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Tình Học Trò - KenTHD Voz Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Mẹ mày, hàng xịn từ Mỹ đấy, đứa con gái nào nhìn thấy chả thích! – Nó lên mặt với tôi
- Hàng Mỹ? Mày đào đâu ra? Thế này…? – tôi bối rối
- Mày có nhớ cái lão tao hay kể thích tao ko? Lão ấy sang Mỹ rồi, quà lão ấy tặng tao đấy! Mà tao chẳng dùng, bao nhiêu thứ lão ấy tặng tao toàn cho hết đấy thôi
Tôi nhớ ra cái tên mà con Ngọc mỗi lần có kẹo bánh ngon ngon hay quà gì đặc biệt cho bọn tôi là nó lại kể. Tên dó thích nó lắm mà con Ngọc nó có ưa đâu, nghe nói hồi trước lão ở Singapore, giờ qua mỹ rồi sao?
- Thật ko đấy mày? – tôi hỏi lại
- Mày vì gái mà nghi ngờ tao nữa đấy hả? – Nó nhìn tôi vẻ giận dỗi
- Ko ko, mẹ, hâm à? Là tao thấy ngại thôi, với lại làm thế, tặng thế dc ko?
- Được! Mày nghe tao hay nghe mấy thằng kia (ý nó là mấy thằng bạn tôi)
- Thì nghe cả 2! Humh, cảm ơn mày nhiều, để tao kiếm quà tặng lại mày là huề nhé! – tôi ngại thật
- Mà mỹ phẩm nó xài xong rồi thôi! Phải có cái gì nữa chứ? – tôi gợi ý thêm
- Vậy để tao bỏ vào 2 con lật đật nhé! 1 con là mày còn 1 con là nó!
- Ừh, được đấy, tao cũng thích 2 con đấy! – tôi mừng rơn, tôi biết con lật đật mà cái Ngọc nhắc đến nhìn dễ thương lắm
- Mà này, tao nói thật mày đừng buồn nhé! Con Phương thì đúng là ko chê được nhưng tao thấy nó với mày cứ sao sao ấy! – con Ngọc tự nhiên suy tư
- Sao là sao?
- Tao sợ mày hiền quá, nó bắt nạt, với lại…– Nó bỏ lửng
- Nói nhanh xem nào! – Tôi giục, nó hiểu tính thôi ko thích thế
- Tao có linh cảm ko tốt, tao sợ nó sẽ làm mày buồn! – Con bạn tôi xìu mặt
- Mày lo cho tao quá hóa suy nghĩ lung tung rồi! Yên tâm đi, dù có thế nào tao cũng ko làm mày thất vọng đâu (nó muốn tôi chú tâm học hành). Mày thấy tao vẫn giữ được phong độ đỉnh cao đấy thôi, tao mà học thì trời có sập cũng vậy thôi mà! – tôi an ủi nó
- Ừ, cấm mày cũng chẳng được, thôi thì đến đâu hay đến đó vậy!
Tôi rời nhà con Ngọc, ko mang quà về mà để đó rồi Noel lấy sau, vừa đi vừa nghĩ mình thật là tốt số khi có được con bạn như thế. Cả đám chơi với nhau, tôi hiểu tôi là đứa mà nó quan tâm nhất. Lúc nào nó cũng sợ tôi chơi bời nhiều, có lúc còn kiểm soát, cấm tôi thế này thế khác nữa! Rồi nó lại bảo tôi ngố, thật thà, dễ bị lừa nên bao nhiêu lần bọn bạn tính mai mối cho tôi nhưng nó cũng cũng gạt đi, nói là con đó ko hợp với tôi. Lần này có lẽ nó thấy tôi thích em Phương thật nên nó mới ko cản nữa. Bây giờ lo sắp xếp cái vụ Noel như thế nào đây này!
Chiều 22/12 rồi mà tôi vẫn chẳng biết phải nói với em Phương như thế nào cả, đành gặp mặt rồi tùy cơ ứng biến thôi chứ biết làm sao nữa!
- Đang làm gì thế? – Tôi hỏi sau khi rón rén lại gần em nó đang ngồi ngoài sân trường
- Ui! Anh làm em giật cả mình! Em đang xem bói! Hihi – em nó ngước nhìn tôi
- Xem bói á? Thật ko đấy? – tôi ngạc nhiên
- Ơ, anh ko tin à? Em còn xem thấy Noel anh bận ko đi chơi được này!
“Ơ đệt! Sao em nó biết nhỉ? Tôi có nói với ai vụ này đâu?” –tôi ngơ người nghĩ mãi mà đúng là tôi ko nói với ai cả, bọn bạn tôi cũng chưa có ý kiến tụ tập gì mà!
- Hihi, ko phải bận ko đi chơi được mà là anh đi học 9h mới về lận! – tôi cố gượng gạo
- Mà em có kế hoạch gì chưa? – tôi hỏi nhanh
- Dạ, mấy đứa nó đang rủ đi vào nhà thờ chỗ anh chơi!
- Ừ, hay đấy, nhà thờ chỗ anh Noel họ làm đẹp lắm! Em chưa đi bao giờ sao?
- Dạ chưa!
- Vậy thì năm nay phải đi thôi, bọn bạn anh cũng ra đó chơi nhiều lắm! Đi đi, rồi anh về anh dẫn vào trong nhà thờ, đẹp hơn bên ngoài nhiều! – Tôi tranh thủ gài kèo
- Thật nhá? Cơ mà lúc đấy muộn rồi! – Em nó chuyển từ vui mừng sang ỉu xùi
- Anh cố gắng xin về trước, chắc 9h là về tới nơi thôi! Mà phải muộn gần lễ mới đẹp. Tin anh đi!
- Em cũng chưa đi xem bao giờ! Để em suy nghĩ đã! – em nó lưỡng lự
Sau một hồi nì nèo, thuyết phục, tôi cũng dụ được em Phương chờ mình lúc 9h ở cửa vào nhà thờ, ngày đấy ko có DTDĐ khổ vậy đấy, hẹn hò cụ thể từng li từng tí một. Cơ mà tôi vẫn thấy kì lạ, sao em nó biết là tôi đi học về trễ được nhỉ? Lịch học của tôi nó lung tung lắm, bạn bè tôi còn chẳng nhớ nữa là em Phương. Chẳng lẽ em ấy biết xem bói thật?
Tối đó về nhà tôi còn phải kiếm quà tặng cho con bạn thân từ…Mẹ nữa chứ! Tôi biết con Ngọc so với tôi thì nó chẳng thiếu thốn gì, nó cũng chẳng cần đòi tôi quà cáp gì to tát, nhưng mà tôi biết có một thứ từ Mẹ tôi mà nó rất thích: món thịt kho đông. Hoho, chẳng khó khăn gì để nhờ được Mẹ tôi nấu cho nó một hộp, Mẹ tôi cũng quý con Ngọc lắm mà, biết nó thích món đấy, lần nào nấu Mẹ cũng bắt tôi mang vào cho nó một ít. Đang vui sướng vì đã “giải quyết” xong cái vụ Noel thì tôi chợt nhớ ra là còn bé Trang nữa. “Chết mẹ, tặng nó cái gì bây giờ? Mua quà thì cũng biết mua cái gì?” – tôi lục lọi trong đống đồ nghèo nàn của mình xem có gì quý giá ko thì may quá, vẫn còn 1 hộp chả biết bánh hay kẹo của Đức, hôm trước người nhà tôi về cho mà tôi vẫn vứt đó, ko ăn (tôi cũng ko thích ăn kẹo bánh lắm). “Cho nó cái này cũng được, dù gì nó cũng là đứa hảo ngọt” – tôi nghĩ và cười thầm.
Sáng 24, tôi đi học với 1 hộp thịt kho đông to, sách vở lỉnh kỉnh cứ như là các Mẹ đi chợ về ấy. Tạt qua nhà con bạn vứt cái hộp thịt cho nó thì nó mừng rơn, chạy thẳng vào bếp…ăn sáng xử luôn! Nó ko cưỡng lại được trước cái miệng đang thòm thèm mà! Trưa đi học về thì tranh thủ ghé qua chỗ bé Trang, gọi mãi mới thấy nó mở cửa.
- Ọc, giờ này mà còn ngủ? – Tôi tròn mắt khi thấy cái bộ dạng ngáo ngơ, lơ mơ của nó
- Em ngồi học rồi ngủ quên mất! – nó nhăn nhó mở cửa
- Thế mấy đứa kia (ở cùng với nó) đâu?
- Tụi nó đi chơi từ sáng rồi ạ!
Tôi vào nhà thì thấy sách vở ngổn ngang, chẳng biết nó học kiểu gì mà cuốn nào cũng đang mở, để hết trên bàn, dưới ghế. “Ho, con bé này càng ngày càng giống tôi thật” – tôi nghĩ thầm và cũng thấy vui khi nó chịu khó học hành như thế. Một lúc sau nó đi từ nhà tắm ra, cái mặt cũng đã tỉnh táo hơn, trông sáng sủa và dễ thương lên hẳn.
- Nhiều bài quá à? – tôi hỏi
- Dạ vâng, em đang cố học theo các bạn, sút mất 3kg rồi này! – Nó nhăn nhó
- Kết quả khả quan ko? Anh bận quá cũng ko để ý được xem em học hành thế nào! – tôi thấy thương nó quá
- Dạ cũng tốt ạ! Tại em phải học đuổi nên về nhà phải nghiên cứu thêm. Hì! – Nó gãi đầu, cười tít mắt giống tôi lắm
- Cái này cho em ăn chơi này! – tôi lấy hộp kẹo trong cặp đưa cho nó
- Cái gì đây? – Nó hỏi ngây thơ
- Kẹo đấy, ngon lắm! – tôi đoán vậy chứ đã ăn đâu
Nó bóc luôn ra rồi lấy 1 viên cho tọt vào miệng, vừa nhai vừa suy nghĩ, tôi nhận ra cái kẹo đấy rồi, cái đó ngon thật!
- Được đấy! Mà có 1 hộp thôi hả anh? – Nó phán 1 câu xanh rờn
- Ọc, chứ đòi mấy hộp nữa?
- Quà Noel của em đấy à? – Nó đổi giọng dịu dàng
- Umh`, thích ko?
- Thích, cơ mà ít quá! Ko bõ công em nói ngọt, rào trước đón sau với người ta cho anh! – Nó nói rồi bỏ đi cất hộp kẹo vào ngăn kéo
- Nói ngọt gì? – tôi ko hiểu
- Chứ ai dỗ dành cái Phương cho anh, mấy hôm trước em hỏi nó bảo chưa thấy anh rủ Noel đi chơi gì cả!
- Á, thì ra là em à? Sao em biết lịch học của anh? – Tôi như hiểu ra vấn đề
- Chứ ai vào đây nữa! Hôm trước đi học em thấy lịch dạy của cô trên bảng, có thấy lớp anh học trễ!
- Ừh! Cảm ơn em nhé! – tôi cười, kể ra con bé này cũng thông minh thật đấy!
- Cảm ơn suông vậy thôi à? – Nó quay ra lèo nhèo với tôi
- Chứ giờ muốn gì nữa?
- Cho em ít sách của anh! Hihi, em nghe nói anh có nhiều sách hay lắm! – Nó nũng nịu
Đúng là tôi có nhiều sách hay thật, sách của tôi toàn là của các anh, các chị để lại cho. Hồi đấy anh tôi học xong cấp 3, bạn bè anh ấy cũng cho tôi nhiều sách lắm, mọi người còn nói tôi có cả 1 gia tài vô giá mà! Nhưng cho bé Trang sao được? Ko phải vì tôi keo kiệt mà bây giờ sợ chưa phải lúc, nói thẳng ra là tôi sợ nó chưa đủ trình....
« Trước1...2728293031...41Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ