Old school Swatch Watches
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Kỷ Niệm Mối Tình Đầu... Voz Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Con không ở nhà này nữa, từ mai con sẽ đi nơi khác.
Bố nhìn tôi tóe lửa quát:
- Mày đi được thì đi đi, nhà này không có con cái như mày.
Tôi cự lại:
- Vâng, từ mai con sẽ đi.
Bố tôi to tiếng quát lên:
- Đi được thì đi đi, giỏi.
Tôi bước lên lên tầng, tôi chỉ nghĩ đằng nào thì tôi cũng không thể chịu đựng được cái cảnh này nữa, tôi muốn được yên bình. Tôi góm gém quần áo, nhét vài quyển sách, trong túi còn vài đồng bạc, tôi không biết nên đi đâu. Mẹ tôi lên nhẹ bảo:
- Thôi mẹ xin con, con biết tính bố con rồi đấy, đừng có cố chấp bố nữa.
Tôi lừ lừ không nói, mẹ tôi nói thêm:
- Con chịu khó chút, đừng nghĩ ngợi gì nữa.
Tôi chỉ cúi mặt đáp:
- Con không ở nhà nữa đâu, con không chịu đựng nổi nữa.
Mẹ tôi mới nhẹ nhàng:
- Thôi hay con về quê vài hôm, khi nào bố nguôi đi rồi về.
- Vâng, thế cũng được. Tôi buồn buồn đáp lại lời mẹ.
Buổi sáng hôm ấy, mẹ tôi nghỉ làm để lai tôi về quê. Rồi cả ngày hôm ấy, mẹ ở nhà ông bà nội với tôi, tôi có nói chuyện với mẹ, tôi bảo sẽ học lại 1 năm để năm sau thi lại. Mẹ cũng đồng ý với quyết định của tôi, tuy nhiên mẹ bảo cần phải kiếm một lớp ôn thi nào để đi học bù lại những kiến thức mà tôi bị hổng. Mẹ gọi điện cho dì tôi, thông báo vắn tắt với dì, buổi ngày mai mẹ sẽ lai tôi sang nhà dì. Tôi với mẹ ăn cơm rồi mẹ bảo tôi đi ngủ, tôi ngồi không, nằm mãi không ngủ được, tôi dậy, bật đèn, lại nhìn trời. Tối hôm đấy trời lại mưa, nghĩ đến cảnh ngày mai gặp lại em. Nếu xấu hổ chắc giờ tôi không còn cảm giác để xấu hổ trước mặt em, tôi biết làm gì khi đứng đối diện với em, thở dài, tôi lấy một quyển vở trắng, và viết cho em:…tôi mong muốn có một ngày nào đó tôi sẽ dũng cảm đối diện nói với em rằng tôi yêu em… Gấp quyển vở lại, tôi nằm trằn trọc, trời mưa như trút nước, mưa như trêu gan tôi, tôi thiếp đi lúc nào không biết…
…trong mưa có tôi, trong mưa có nụ cười em…
Chap 6:
TX 8/2006
Buổi sáng hôm đấy, sau khi ăn sáng xong, tôi và mẹ đi lên nhà dì. Đường ở quê toàn đường đất, đêm hôm qua lại mưa, thành ra đất dính rất khó đi, mẹ tôi tay lái lại yếu nên chỉ đi vận tốc chừng 20km/h. Đến một đoạn đường dốc tôiphải xuống đẩy xe cho mẹ vì mẹ tôi không thể đi được vì đất dính quá.
Tôi đã nói với mẹ ước gì lúc này tôi biết đi xe máy. Một thằng con trai 18 tuổi mà vẫn chưa một lần cầm tay lái xe máy, không phải vì tôi không thích, mà bố tôi rất nghiêm khắc, bố bảo khi nào đủ 18 tuổi lúc ấy bố tôi sẽ cho đi xe. Bạn bè thì chúng đi từ hồi 15, 16 tuổi, còn tôi thì an phận với ý kiến của bố tôi. Tôi muốn lai mẹ tôi vào lúc đấy nhưng tôi không biết đi xe, thật khổ cho mẹ tôi. Lúc ấy trời lại còn mưa phùn nhỏ nữa, mãi rồi tôi với mẹ cũng đến nhà dì. Hôm đấy dì đi dạy, nên lúc tôi với mẹ đến cửa nhà đang đóng, đang loay hoay trước cổng nhà, mẹ tôi thì điện cho dì, thì tôi thấy em từ xa. Em với bạn cùng phòng chắc mới đi học thêm về, lúc ấy tôi quay mặt đi, tôi nghĩ không biết nên xử sự ra sao, tươi cười chào em, hay cứ quay mặt đi. Bạn em với em đi đến cổng thấy mẹ tôi rồi chào, cũng chào tôi, tôi khẽ gật đầu gượng gạo. Tôi thấy em cười, tôi nhói tim, thấy đau, buồn, bọn em có chìa khóa cổng nên mở cửa, tôi với mẹ tôi đi vào trong hiên, gỡ đồ ra rồi ngồi chờ dì tôi về. Lát sau dì tôi xin phép nhà trường cho về sớm, về nhà mở cửa, mẹ tôi với dì nói chuyện, tôi vào trong giường nằm. Một lát mẹ tôi vào bảo mẹ tôi về, tôi ra tiễn mẹ, nhìn bóng mẹ dần dần xa, tôi thương mẹ vô cùng, bước vào nhà, dì bảo:
- Mẹ với dì nói chuyện rồi, cháu cứ ở đây học, mọi việc không phải lo có dì rồi, cứ chuyên tâm mà học hành thôi.
Tôi chỉ gật đầu, dì tốt, tôi xem như như một người mẹ của tôi, chỉ là tôi buồn, nên tôi không biết phải nói chuyện gì nữa. Tôi nhẹ nhàng chấp nhận 1 cuộc sống mới bắt đầu với năm lớp 13. Buổi tối hôm ấy, dì có đi hỏi hàng xóm có 1 chú dạy trường cấp 3 về lớp luyện thi, và tôi với dì đến nhà một thầy giáo để đăng kí học. Thời gian ấy những người nào biết được điểm thi, mà muốn tiếp tục ôn lại để thi lại năm sau thì hay tìm những lớp luyện thi dạng như vậy. Lúc tôi đăng kí đã có khoảng chừng 30 người đăng kí rồi, thầy ấy có hỏi tên tôi để ghi vào sổ, tôi nghĩ luôn trong đầu cái tên: Trần Minh Thu – Trần là họ của mẹ tôi, Minh Thu là tên một người bạn thân của tôi, nó học rất giỏi và ngoan ngoãn. Tôi lấy cái tên này, một phần vì để không ai biết danh tính của tôi, một phần tôi muốn lấy cái tên bạn tôi để tôi phấn đấu cho bằng bạn tôi. Lớp học được khai giảng sau đấy 5 ngày, tôi tự nhủ bắt đầu làm lại từ đầu, với hy vọng của người thân, gia đình, và cả ý chí của tôi, một học sinh lớp 13.
Chap 7:
Còn 5 ngày nữa mới đến ngày đi học, tôi gần như ở trong nhà dì suốt cả ngày, tôi ngại gặp em, tôi ngại với cả những đứa con gái trọ ở đấy, cái cảm giác không được tự nhiên cho lắm khiến cho tôi chỉ dám ở nhà, giúp đỡ việc cho dì, thỉnh thoảng tôi có xem qua mấy quyển sách giáo khoa. Tôi chưa học ngay vì tôi thực sự chưa có tâm trạng để học hành, tôi muốn có một chút gì đấy thoải mái nhất để tập trung học hành. Tôi cũng không ra ngoài hiên đứng nhìn nữa mà chỉ quanh quẩn trong nhà. Tôi bỏ thói quen thỉnh thoảng hay vào quán net, tôi lập cho mình một lịch trình trong suốt những ngày tháng ôn thi tại đây. Có đôi lúc tôi nghĩ về em, nhưng dù chỉ là trong giây lát tôi cũng không dám bắt chuyện với em, hay nói chuyện tự nhiên với em, cái cảm giác mơ hồ nào đấy khiến cho tôi có một bức tường ngăn không cho tôi đủ dũng khi để đối diện với em. Tôi vẫn thỉnh thoảng nhìn em, nghe giọng nói của em, nụ cười của em, để rồi lại thở dài…
Ngày đầu tiên đi học lớp 13, tôi học cùng trường với đám con gái trọ nhà dì, trường đấy việc học thêm và học chính khóa gần như song song với nhau nên tôi học vào buổi sáng. Em thì học trường cách đấy cũng không xa, tôi đã phải chờ cho đến khi tất cả đám con gái đi hết rồi tôi mới lững thững đi. Trường nằm sát cạnh nhà dì tôi, trước cổng nhà dì tôi là cổng sau của trường, thỉnh thoảng cổng mới mở do bác bảo vệ hoặc cháu bác đấy đi qua. Đến lớp, lớp có khoảng 50 người, đa số là học sinh thi trượt ở trường đấy, có một số ít là học sinh nơi khác như tôi. Tôi chọn cho mình chỗ ngồi đầu bàn của bạn gần cuối dãy bên trái, theo thói quen của tôi. Từ khi đi học tôi luôn chọn cho mình chỗ ngồi là bàn cuối hoặc sát bàn cuối và luôn luôn là ở bên trái, ở đấy nhiều người quen biết lẫn nhau, tôi chẳng quen ai nên ngồi một mình. Có mấy đứa ngồi cùng bàn, có hỏi tên, hỏi địa chỉ, tôi trả lời cho có lệ. Lâu lắm rồi tôi mới tập trung nghe 1 bài giảng từ đầu buổi đến cuối buổi, mặc dù như ngày trước, là tôi đã từng hiểu nhưng tôi không dám phớt lờ cho dù kiến thức ấy tôi có biết rõ đi chăng nữa. Giờ ra chơi, bọn con trai lũ lượt ra ngoài sân ngồi nói chuyện, đùa nghịch, chỉ trỏ con gái. Đám con gái thì tụ tập ngồi nói chuyện, chỉ có một số ít ngồi một mình trong lớp như tôi. Tôi giở từng trang trong quyển sách giáo khoa như để giết thời gian, mặc dù tôi biết trong đấy có những cái gì, xé một tờ giấy trắng, tôi vẽ những hình thù linh tinh vào, trong vô thức tôi có viết hai chữ cái đầu của tên tôi và tên em lên trên bàn. Tôi ngồi thừ người cho đến khi hết tiết ra chơi…...
« Trước12345...15Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ