↓↓ Đọc Truyện Đừng Đùa Với Gái Hư Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Nhưng mình sợ, gọi cho hắn, rồi đến với hắn, rồi mình sẽ không bao giờ thoát khỏi hắn được nữa. Mình cứ mãi là đồ chơi của hắn thôi.
Mình nghĩ rất nhiều, mình sợ ở nhà rồi mình sẽ lại làm gì đó ngu xuẩn mất!Mình cần phải ra ngoài, mình cần đến 1 nơi nào đấy để không bị ám ảnh về hắn.
Mình lên phố cổ, uống rượu và nghe nhạc. Lúc đấy mình uống nhiều, như kiểu uống lấy được. Rượu làm người mình nóng bừng.
Trong đầu mình tái hiện những khoảnh khắc nóng hổi của mình với hắn…
Mình bắt đầu mất kiểm soát rồi. Mình uống hơn nửa chai Gordon rồi còn gì. Có mấy khi mình uống vèo vèo thế đâu.
Mình nhớ ra mình đã ngủ 1 mình suốt từ lúc không gặp hắn đến giờ…
Tự nhiên mình thèm, thèm và khát!
Cái bản năng như bị mất chốt an toàn, mình rà list điện thoại…Gọi cho ai nhỉ??? Mình muốn gọi cho hắn, mình muốn ngủ với hắn cơ…Nhưng mà không được!Phải có lòng tự trọng chứ!
Gọi cho anh P, trong số những kẻ rách zời rơi xuống cuộc đời mình lúc hắn biến mất thì anh P có vẻ “được” nhất.
Vai P rộng hơn hắn, tay P lạnh hơn tay hắn, mùi rượu từ người mình nồng quá.
Mình tận dụng hết những gì mình nghĩ là có thể làm động lòng zai để dụ dỗ P, mặc dù chả cần thiết lắm. Người mình lúc ý chắc mềm nhũn, mình nhìn P bằng ánh mắt biểu cảm nhất có thể, nhiều người vẫn bảo mắt mình biết nói mà, tội gì không tận dụng…
P đến hốt mình về, bế xốc mình vào trong xe, vì mình cũng chả lết nổi mà đi nữa.
P thương mình hơn hắn. Mà hắn thì có cái đếch gì đâu, nếu bảo mình đến với hắn vì tiền thì còn khối thằng nhiều tiền hơn hắn xin chết mình kìa.
Mình chưa xỉn đến mức đặt đâu nằm đấy. Mình quàng tay qua cổ P, chạm nhẹ ngón tay lên những cúc áo. P nắm chặt tay mình. Đầu óc mình quay cuồng với những hình ảnh…tầm bậy!
Mình bị điên thật rồi!
Mới phút trước còn muốn chuyện đó đến phát điên lên được, thậm chí là have sex ngay trong xe cũng đc, mà lúc P chạm vào người mình thì mình lại thấy…ghê tởm, không phải ghê tởm P, mà mình ghê tởm chính mình. Mình co rúm cả người lại để tránh P. Mình không muốn hôn P, mình chỉ muốn gần gũi với hắn thôi.
Khốn nạn thật!
Mình bắt đầu khóc, khóc nức nở, không dừng lại được, nghẹn ngào lặp đi lặp lại cái câu “Đừng đụng vào em”. P cũng chiều ý đưa mình về nhà.
Haizz, sao mày đáng thương quá vậy “tôi” ơi??? Hành hạ bản thân, rồi đè nén cả những thứ thuộc về…tự nhiên vì 1 thằng chả coi mày ra cái chó gì!!!
Mình ngủ không sâu, lúc say mình hay mơ, nói ú ớ cả trong mơ nữa. Mà thực ra mình không biết đấy có phải là mơ không, mình thấy P xoa đầu mình, nói lảm nhảm gì đấy kiểu như là người thay thế với lại yêu mình bla bla bla…
Nhưng mình yêu hắn. Mình biết là mình yêu hắn.
…
Cái note ám ảnh mình mấy ngày liền.
Mình lập 1 cái clone fb, clone yahoo và add mít. Mình cũng chẳng hiểu tại sao mình làm thế trong khi chỉ cần mua 1 cái sim rác là có thể kéo được mít về.
Chap 5
Mình bắt đầu chat chit và nói chuyện với mít. Quen nhau tính đến giờ đã hơn 1 năm, mình quá rành “khẩu vị” của em rồi nên chỉ nói những điều em thích thành ra em cứ nghĩ mình với em hợp gu nhau lắm.Mới đầu chỉ là những cmt vô thưởng vô phạt trong fb sau đó mình mới add yahoo và skype, cái gì muốn nhanh cũng phải từ từ. Mình biết em hay đi uống rượu vào tối thứ 6, rồi sẽ thức rất khuya đến khi bay hơi rượu mới đi ngủ, lúc đó em thường online. Mít gần như không bao giờ thay đổi thói quen, nên mình treo nick chờ sẵn, thấy nick em sáng là pm luôn.
- Nhẫn đẹp đấy ♥
- Oh…tk a ^^ Nhẫn bạn e tặng ^^
- Đồ phong thủy, tỳ hưu ruby. Hợp với em lắm.
- Bạn e lựa rồi mới tặng mà:x
- Người yêu?
- Ước gì là vậy:-<
Cái câu “ước gì là vậy” nghe sao mà nhói lòng thế. Bâng quơ à ơi thêm 1 lúc thì mình chúc em ngủ ngon rồi ẩn, vài phút sau em cũng out. Mình check xem có phải invi ko, chắc chắn offline rồi mình log nick em, pass vẫn là số chứng minh thư.
Cái yahoo 11 thật lắm cám dỗ. Mình ngồi đọc lịch sự lưu trữ. Cơ mà mình may mắn hơn những người bị sóng thần ym 11 đánh cho tan tác cuộc tình. Với ai mít cũng nói chuyện thoải mái nhưng đều bóng gió là đã có “người trong mộng” rồi. Mà theo như miêu tả của mít thì cái thằng tốt số đấy chính là mình.
Mãn nguyện, mình tắt máy đi ngủ. Trần nhà sáng lên mấy vệt lân tinh như sao chổi, tác phẩm của mít thủa hai đứa còn mặn nồng…Trong giấc mơ hình như mình thoáng thấy mít lại lấy áo sơ mi của mình mặc, rồi cứ rúc rúc đầu vào cổ mình…
Mình bắt đầu mong ngóng những lúc nick mít sáng, kể cả khi đi làm lẫn về nhà đều treo nick để invi, chờ mít online rồi nói chuyện. Với tư cách là một người bạn tâm đầu ý hợp, mít kể cho mình nghe khá nhiều về “cái thằng tốt số” kia, chen lẫn trong những câu chuyện phiếm trên trời dưới biển.
Mình trước giờ không tán gái, quan điểm của mình với gái là “anh không có ý định tán em, anh có cuộc sống của anh rồi, nhưng anh thích em. Nếu em muốn bước vào đời anh thì anh sẽ chào đón, nhưng đi lúc nào tùy em, anh không giữ.” Mà sự thật thì đúng là như thế, cho đến khi mít bỏ mình đi.
Đợt cuối năm, công việc bắt đầu nhiều dần. Lại đúng mùa mua sắm nên mình bận tối mặt, việc công ty, việc cửa hàng cứ chồng chất chất chồng. Trang thì lại suốt ngày léo nhéo bảo mình vô tâm. Bận mờ cả mắt ra lại cứ đòi đưa đi chơi, lạnh sun cả tờ rim mà còn thích đi hóng gió. Dẩm!
Ờ, mình là thằng chả ra gì. Thời gian cho Trang thì hạn hẹp, nhưng thời gian cho mít lúc nào cũng sẵn. Bận đến mấy nhưng ngày nào mình cũng check fb xem em có stt gì mới không, rồi lại đóng vai bạn anh bạn hợp gu của em để nói chuyện với em, để được gần gũi với em…
Mình cũng không hiểu tại sao mình không dám vác mặt đến gặp em. Xa nhau lâu quá, giống như là “mất cảm giác yêu” thì phải. Mình không đủ tự tin nhìn mặt em.
Noel, đúng vào tối thứ 7. Đêm thứ 6 mình với em chat với nhau, em hỏi mình có kế hoạch gì không thì mình bảo mình đưa bạn gái đi ăn cùng mấy thằng bạn. Hình như em cũng hơi phê phê chưa tỉnh nên em kể với mình nhiều lắm. Em kể là em muốn đi chơi với 1 người, em còn đan cả khăn len cho người ấy nữa, nhưng không biết là có còn gặp nhau nữa không để mà tặng. Mai em đi pub với mấy cô bạn, vì ngoài cái thằng của nợ đấy ra thì em không muốn đi chơi riêng với ai hết.
Mình thấy quặn hết cả ruột lại.
Nhẽ ra mai mình đưa em đi chơi, em muốn đi đâu cũng được, kể cả có là đến chỗ điên rồ nhất quả đất mình cũng đưa em đi. Nhưng, giữa mình và em có một khoảng cách không thể thu hẹp ngay lập tức như thế được.
Mình làm em tổn thương quá nhiều, giờ chỉ sợ gặp nhau em sẽ cự tuyệt mình thôi.
Mình đưa Trang đi ăn lẩu với mấy thằng bạn. Hình như bé thích đi riêng, nhưng mình thì không thích. Cảm giác chỉ có 2 người khiến mình thấy nặng nề chứ hề không thoải mái.
11h, mình thấy chán chán. Mấy thằng bạn với người yêu ăn xong rủ nhau đi tăng 2, mình đưa Trang về. Đang trên đường về trời lất phất mưa.
- Em lạnh không?
- Có.
- Uhm, ôm chặt anh cho ấm, sắp về đến nhà rồi.
- Em không muốn về.
- Không về thì đi đâu?
- Đi đâu cũng được.
- Muốn ngủ với anh à?
- Uhm.
- Hôm nay anh hơi mệt.
- Nằm cạnh nhau thôi, không làm gì cũng được.
- Sao phải thế?!
- Tại em muốn hôm nay anh không nghĩ đến người kia nữa.
- Người nào?
- Em biết hết rồi!
- Ờ! Biết rồi thì giờ muốn thế nào?
- Em chấp nhận.
Mình cười khổ, không quan tâm lắm chuyện bị Trang phát hiện ra mối quan hệ của mình với mít trước đây, ngán nhất là bị đeo và bám kiểu này.
- Giờ anh đưa em về để đến tìm người kia đấy.
- Cũng được. Nhưng anh hứa là không bỏ rơi em rồi....