Snack's 1967
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Nước Mắt Của Mưa - ZuMin Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

“Chỉ cần nhìn thấy em bình yên thế này anh đã hạnh phúc rồi Yun à!”
Nó chắc chẳn biết rằng đêm qua khi tỉnh lại cậu đã vui sướng thế nào khi thấy mình nằm trên giường bệnh và nó đang ở bên đâu.
Nó khẽ cựa người, nhìn lên thấy Nguyên Khang mà mặt mày rạng rỡ hẳn ra.
- Anh làm em thức à? – cậu hối lỗi vì nghĩ nãy giờ cứ vuốt tóc nó mãi.
- Dạ không, anh tỉnh lại lâu chưa, anh có thấy đau nhức chỗ nào không? Để em đi gọi bác sĩ. – nó hỏi một tràng, xong đứng dậy, toan đi thì cậu nắm tay nó kéo lại.
- Em không cần phải gọi, anh khoẻ mà, em lại ngủ tiếp đi, còn sớm lắm. – cậu kéo nó đến gần, giọng nói ấm áp vô cùng dịu dàng, mỉm cười.
- Anh không sao, thật chứ.
- Ừ, anh không sao, em ngủ đi, lên giường anh ngủ cho đỡ mỏi. – cậu nhích người qua bên, nhường chỗ cho nó.
- Thôi, em ngủ như khi nãy được rồi, anh ngủ đi. – nó lắc đầu
- Giường rộng mà, em lên đây ngủ đi, anh năn nỉ đó, chẳng lẽ lại sợ anh. – Nguyên Khang cười hiền, kéo nó ngồi vào giường.
- Em…không có ý đó. – nó nhanh nhảu giải thích.
- Anh đùa thôi, ngoan ngủ đi. – cậu kéo chăn đắp cho nó rồi cũng nằm xuống cạnh bên, lúc sau nó đã lại ngủ.
Riêng Nguyên Khang thì làm sao có thể ngủ được, cậu còn bận phải nhìn người con gái này mà, ước mong của cậu chỉ là ngày ngày nhìn thấy Yun, ở bên cạnh nói chuyện cùng Yun, không để Yun cô đơn và được nhìn thấy nụ cười lung linh ấy.
Đợi Yun ngủ say, cậu rướn người hôn nhẹ lên mái tóc mềm, nhịp tim trật đi tự lúc nào, nếu thực sự cậu là thiên thần, sẽ tình nguyện rủ bỏ phép thuật chỉ cần được ở bên người con gái cậu yêu thương, làm người con gái ấy hạnh phúc, chỉ cần vậy thôi là đủ. Chẳng biết từ bao giờ hình ảnh của nó xâm chiếm tâm trí và con tim cậu nhiều đến thế, chỉ biết là với cậu nó quan trọng biết nhường nào.
“Rồi khi em đến màu mắt thơ ngây và những yêu thương làm anh đổi thay
để anh biết rằng đươc sống mỗi ngày là điều hanh phúc ở trên thế gian
lòng anh bỗng ước điều giản đơn thôi đươc mãi bên em
dù bao đổi rời và suốt cuôc đời đươc nghe tiếng cười
đươc nhìn em vui đươc trông thấy em mỗi khi bình minh.”
[ Từ Khi Em Đến">
Kỳ Lâm đẩy cửa phòng bệnh bước vào, cậu nhìn thấy nó ngủ cạnh Nguyên Khang mà chẳng vui chút nào, có chút gì đó khó chịu, nhưng cậu vẫn cố bình tĩnh để bước tiếp.
Thấy Nguyên Khang mở mắt, cậu liền hỏi
- Cậu tỉnh rồi à?
- Suỵt – Nguyên Khang xoay người qua bên, đưa tay ra hiệu – Cậu khẽ thôi cho Yun còn ngủ.
- Sao lại ngủ cùng giường thế, ai đời tranh giường bệnh nhân vậy. – cậu giả vờ trách móc nó để không tỏ ra khó chịu.
Nguyên Khang cười, cậu đang rất vui vì điều đó mà.
- Tớ bảo Yun lên giường ngủ đấy, ngồi vậy sao ngủ được.
Dù vẫn đang không vui nhưng nghĩ lại thì Nguyên Khang nói cũng đúng nên cậu thôi. Nó cựa mình, bỏ tay ra khỏi chăn và mở mắt dậy, giật mình vì có cả Kỳ Lâm ở đây và giật mình vì mình dậy trễ nữa.
- Thôi chết, hôm nay em phải tới trường làm kiểm tra. – nó lật đật leo xuống giường, vơ điện thoại xem giờ, chào tạm biệt hai cậu rồi chạy biến, không quên nói vọng lại “Làm kiểm tra xong em lại đến.”
Đến trường vừa kịp lúc, nó nhanh chân vào chỗ ngồi, mấy cậu bạn cùng lớp cứ thế hỏi han đủ điều, về cái chân đau, về ngày hôm qua nó biệt tích, nó cũng đành ậm ừ, đổ cho cái chân đau vậy.
Bài kiểm tra không quá khó, nó làm được trọn vẹn, sau đó thì bỏ luôn mấy tiết còn lại và đi về.
Từ lúc ra khỏi trường nó đã có cảm giác ai đó theo dõi, nó đi đến đâu thì bọn người mặc vest đen ấy theo đến đó, nó đi chậm họ không hề đi nhanh, thật khó để bình tĩnh. Đến một đoạn đông người, nó lấy can đảm quay ra sau, nhìn thẳng vào họ.
- Các người theo tôi làm gì thế? – tay nắm chặt lấy quai cặp, nó mạnh dạn.
Bỗng một tên đeo kính cận trong số đó bước đến gần nó hơn, động tác từ tốn làm nó thêm căng thẳng, nó lùi một bước.
- Chủ tịch của chúng tôi muốn gặp cô. – anh ta ăn nói rất hoà nhã.
- Chủ tịch của các anh là ai? Cần gặp tôi có việc gì? – nó hỏi, vẫn chưa hết cảnh giác.
- Việc đó tôi không rõ, cô vui lòng đi cùng chúng tôi. – anh ta cúi đầu nhè nhẹ, chìa tay về phía chiếc xe ô tô đen.
- Cũng được. – nó đồng ý, phần lớn vì tò mò, rồi bước theo sau họ.
Không khí trên xe vô cùng ngột ngạt, ai nấy mặt lạnh tanh, chẳng mở miệng nói với nhau nửa lời.
Chap 27
Chiếc xe đưa nó đến một khu biệt thự rộng lớn ở ngoại ô, kết cấu khu biệt thự khá đặc biệt. Không quá cổ kính, không quá tân thời, hài hoà và sang trọng. Trên trụ cổng là hai con sư tử thạch cao oai vệ. Bên trong căn biệt thự còn ngột ngạt hơn cả chiếc xe ban nãy, có cái gì đó nặng nề lắm.
Họ đưa nó đến phòng làm việc của chủ tịch, gõ cửa rồi mới bước vào. Nó có ác cảm ngay với từ “vào đi” khinh người của ông ta.
- Thưa chủ tịch, tôi đã đưa cô ấy đến. – anh ta cúi chào rồi lui đi.
Ông ta xoay chiếc ghế tựa lại, nhìn nó rồi đứng lên bước đến bộ bàn ghế, ngồi xuống, rồi nhìn lại nó.
- Mời ngồi. – vẫn kiểu cách quen thuộc.
Nó ngồi xuống, ngước nhìn, không ngần ngại.
- Ông muốn gặp tôi, có việc gì? – rất mạnh mẽ và thẳng thắng.
- – - – - Phòng bệnh 102 – - – - – -
Kỳ Lâm vừa đi khỏi thì Hạ Băng đến, mang theo cả giỏ hoa lớn.
- Anh không làm sao chứ, có đau chỗ nào không? – hỏi han Nguyên Khang đủ thứ, cô nàng đưa tay lên sờ nhẹ vào vết thương.
- Cô đến đây có việc gì? – cậu nhích người ra xa, lấy tay Hạ Băng xuống.
- Em đến thăm anh, tại sao anh lại cứu con nhỏ đó chứ, nó đáng là gì? – ánh mắt đau xót nhìn cậu, giọng nói thể hiện rõ sự ghen ghét.
- Tôi biết cô làm việc đó, đừng tỏ ra thương xót tôi. – cậu nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy vẻ mặt sụt sùi của nhỏ.
- Anh nói gì vậy chứ. – Hạ Băng ngu ngơ.
- Không phải à? – cậu rướn người ngồi dậy – Tôi nói một lần cuối cùng, Bảo Ngọc mà có làm sao thì cô không yên với tôi đâu. – ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Băng, giọng nói đanh thép ra lệnh.
- Nếu em không để nó được yên thì sao? Anh vẫn sẽ đỡ cho nó nữa sao? – giọng nói run lên hờn trách, trong khoé mắt nước bắt đầu ứa ra.
- Có thể lắm chứ, tôi thà để mình bị thương còn hơn để cô làm hại cô ấy. – khi nhắc đến Yun ánh mắt cậu đang giận dữ bỗng ánh lên những tia yêu thương.
- Anh…tại sao lại là nó mà không phải em chứ, tuyệt đối em sẽ không bỏ cuộc, anh nhất định phải là của em, nhớ lời em đó, chào anh. – Hạ Băng đứng dậy, quay người đi, đưa tay gạt đi giọt nước mắt còn chưa kịp chảy.
Nhỏ nép sau tường, nhìn Nguyên Khang qua cửa sổ, ánh mắt chứa đựng nhiều xúc cảm, yêu thương có, hờn ghen có, hận thù cũng có…
“Nhất định em phải giành được anh, con nhỏ đó đừng hòng cướp anh khỏi em” – Hạ Băng nhìn cậu lần nữa rồi cất bước, trong lòng đang toan tính nhiều thứ…
- – - – - – Biệt thự nhà họ Lý – - – - – -
- Khẩu khí được đấy – ông ta đưa mắt nhìn, nhếch mép cười – Lão quản gia ấy biết dạy con gớm.
- Cảm ơn ông quá khen, phiền ông vào vấn đề chính được chứ. – có vẻ Yun ghét ông ta hơn là sợ.
- Thôi được – ông ta nhấp ngụm trà, ra vẻ từ tốn – Cô có quan hệ gì với thằng Minh?
- Tôi và anh ta là bạn. – nó đáp thản nhiên.
- Bạn, thằng Minh có bạn. – ông ta tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Lạ à, ông có cần ngạc nhiên vậy không?
- Như vậy thì tốt, ta không thích con trai ta yêu con của một tên quản gia. – ông ta lại trở về giọng điệu khinh thường người khác.
- Đời không như người ta muốn, tôi nghĩ ông mong muốn quá nhiều rồi. – nó trả lời lại, rất tự tin....
« Trước1...1415161718...48Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ