↓↓ Truyện Có Một Điều Em Không Biết... Anh Yêu Em Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Cô tự tin quá đáng rồi đấy.
- Tôi chỉ tự tin thôi, còn người quá đáng là anh mới phải.
Cả lớp nó được dịp tim rớt hết ra ngoài. Cả trường BFM ai chẳng biết Thủ lĩnh hội FM là người lạnh lùng thế nào cơ chứ. Hắn có thể làm mọi chuyện chỉ cần trong lòng hắn có lửa.
- Đừng trách tôi không nói trước, vào đánh nó đi tụi bây. – Hắn thét lên, giọng tóe lửa.
CHAP 9
Còn nó, quả thật nó cũng hơi sợ, cứ trưởng hắn sẽ không dám nhưng sự thật bây giờ nó sắp phải ra trận…và dường như hình ảnh của cái giường bệnh đang hiện lên trong đầu nó.
- Này, anh đánh con gái không thấy nhục à? – Nó vẫn giữ giọng bình tĩnh.
- Chả phải lúc nãy cô bảo cô không phải là con gái hay sao? – Hắn khẽ cười khi nhìn bộ dạng sợ hãi của nó.
Cả bọn kia xông vào đánh nó. Nó vung tay nắm lấy cổ tay một tên ở gần nhất, quật tên kia xuống sàn mặc cho hắn rên la. Tiện đà, nó đá chân phải lui sau, tặng cho tên đằng sau một cước “nhẹ tựa lông hồng”. một tên khác chạy đến nắm lấy vai nó, theo phản xạ tự nhiên, nó khẽ xoay mình, đá vào chân tên đó. Hắn ta xiết mạnh tay hơn nữa, buộc lòng nó phải dùng biện pháp mạnh hơn, nắm lấy tay tên kia mà xoay vai, quật hắn ngả ngửa.
- Xem ra cô cũng không dễ đối phó chút nào. – Tên cầm đầu nãy giờ vẫn đứng theo dõi trận đấu, khẽ buông lời nhận xét.
Hắn búng tay cái tách, lập tức, cả bọn xông lên, kể cả mấy đứa đã bị nó đánh lúc này. Nó hối hận vì lúc nãy không ra tay mạnh hơn chút xíu nữa thì có phải bọn kia đã vào bệnh viện rồi không, ít ra thì số người phải đối phó lúc này cũng giảm đi đáng kể.
Dòng suy nghĩ đang chạy miên man thì có một tiếng gọi giật bên tai nó, là Hân Hân:
- Lam Bình đừng đánh nữa, họ không phải hạng thường đâu! – Mặt cô bạn tái lên vì sợ.
- Là họ kiếm chuyện trước đấy chứ! – Nó nhếch môi rồi quay trở lại với “chủ đề chính”.
Học sinh trong lớp từ từ tản ra xa bởi lẽ không ai muốn dính dáng đến vụ này.
Cả đám xông vào nó, đứa túm tay, đứa túm chân, đứa nắm vai, đứa lôi tóc. Tứ phương tám hướng đều có người, có giỏi võ đến mấy cũng chịu thôi. Chắc tại nó mãi suy nghĩ quá nên không để ý bọn kia đã vây quanh nó tự bao giờ.
- Ahhhh! – Nó hét lên khi bọn kia xiết chặt lấy nó.
Tránh chỗ này thì bị đánh chỗ kia. Vả lại cái tên đằng sau cứ hành hạ tóc nó nên nó không thể di chuyển được. Cuối cùng nó đành nằm yên chịu trận.
“Tên chủ mưu” thấy trong lòng nhói lên theo từng tiếng thét la của nó nhưng lòng kiêu hãnh cao hơn đỉnh Everest của hắn không cho phép hắn dừng lại. Bây giờ, nó không chỉ “đắc tội” với em gái hắn mà còn với cả hắn nữa. Hai món nợ cộng lại đã đốt nên ngọn lửa trong hắn.
Máu từ khóe miệng chảy ra, bọn đó chơi nhục quá, nó vừa chịu đánh vừa nguyền rủa những đứa đánh lén nó.
Còn Hân Hân, nhìn thấy con bạn thân bị đánh, lòng cô không kìm được những giọt nước mắt… Cô khóc và…chạy ra khỏi lớp.
Cô đang chạy đi đâu đây? Câu trả lời là… TÌM NGƯỜI CỨ NÓ. Đơn giản, nó là bạn của cô và không ai được làm nó đau.
Đang chạy thì bỗng cô va phải một người. Ngước gương mặt đẫm nước mắt lên, cô không thể nhìn rõ ai đang đứng trước mặt mình. Tất cả cứ như là ảo ảnh vậy.
- Sao bạn khóc vậy? – Một giọng nói ấm áp vang lên bên tai.
- Làm ơn…làm ơn hãy cứu bạn tôi…Híc! – Cô khóc nấc lên.
- Bạn của bạn là ai? – Vẫn giọng nói ấm ấy.
- Híc…! Lam Bình.
- Lam…Lam Bình ư? Cô ta làm sao? – Cô cảm thấy tay hai vai mình đau, hình như có ai đó đang xiết chặt lấy vai cô. Quệt vội dòng nước mắt, cô cố nhìn rõ mấy người đứng trước mặt mình. Người đang xiết mạnh vai cô là thủ lĩnh của hội BF, Lâm Duy. Và ba chàng trai kia… Key, Jun, Nguyên Hoàng chính là ba anh chàng nổi tiếng của BF.
- Cô ấy bị mấy người trong hội FM đánh. Híc!…
Không nói thêm một lời nào nữa, Lâm Duy bước đi. Không hiểu sao khi nghe thấy nó bị đánh, cậu lại lo đến như vậy. Ba anh chàng kia và Hân Hân chỉ biết chạy theo Lâm Duy…
CHAP 10
Trong lúc đó, nó gần như muốn xỉu, tên kia ăn gì mà ác thế không biết, đánh cả con gái mà không nương tay.
- BỌN BÂY LÀM GÌ VẬY? – Một giọng nói lạnh lùng mà quen thuộc hét lên làm bọn kia ngừng tay lại. Nó khẽ cười vì nó biết thế nào “tên chồng hắc ám” của nó sẽ đến cứu nó mà!
- Liên quan gì đến mày? – Tên cầm đầu của hội FM nói bằng giọng ngang ngược.
Lâm Duy quay sang và nhìn thấy nó…nằm lăn lóc ở giữa sàn nhà, đầu tóc rối bù, cậu nổi giận chạy đến xách cổ áo của tên kia lên.
- Sao lại đánh con gái, mày không biết đánh vần chữ “hèn” à? – Cậu nhiến răng khen két.
- Sao lại làm tổn thương em gái tao? Mày không biết đánh vần chữ “nhục” à? – Hắn cười khẩy.
Lâm Duy ngạc nhiên tự hỏi mình đã làm gì và liệu có phải vì cậu mà nó ra nông nổi này không?
- Anh hai, anh… – Thiên Kỳ lúc này mới chạy đến.
Thiên Kỳ nhìn thấy Lâm Duy đang xách cổ áo anh trai cô, thấy nó nằm giữa lớp như người sắp chết, thấy vẻ mặt hài lòng của anh trai và khuôn mặt hậm hực của Lâm Duy.
- Hai người sao vậy? – Cô hỏi.
- Cậu đừng nói với tớ là cậu không biết gì về chuyện này đấy nhé. – Lâm Duy nhìn Thiên Kỳ bằng một đôi mắt vô cảm.
- Tớ…
Không để Thiên Kỳ nói hết câu, Lâm Duy đã chạy về phía nó, nhấc bổng nó lên và bước đi trước ánh mắt sững sờ của nhiều người.
- Mày đứng lại, mày bỏ mặc em gái tao vậy sao? – Hắn tức giận khi thấy Lâm Duy dám bế người con gái khác.
- Mày lấy tư cách gì àm ra lệnh cho tao?
- Anh trai của bạn gái mày.
- Có là ba của bạn gái tao, tao còn không nghe nữa, huống hồ là mày, đồ hèn! – Cậu buông một câu *** rủa trước khi khuất bóng sau dãy hành lang.
“Cô có điên không vậy? Sao lại bị đánh ra nông nổi này chứ? Mà cũng tại tôi. Tôi xin lỗi…” – Lâm Duy thầm nghĩ rồi bế nó xuống phòng y tế.
Đặt nó xuống giường một cách nhẹ nhàng, cậu ân cần băng bó cho nó, dán băng cho nó trước những ánh mặt tò mò + ngạc nhiên của Hân Hân, Key, Jun và Nguyên Hoàng.
- Cậu cứ về đi, để tôi ở lại chăm sóc cậu ấy. – Hân Hân dịu dàng nói.
- Vậy thì phiền cậu!
Bốn chàng trai bước đi, trong phòng chỉ còn lại…hai người bạn.
- Xin lỗi nhé, Lam Bình. – Hân Hân thì thầm.
Nó tỉnh lại và thấy cả người ê ẩm.
- Bạn tỉnh rồi à? Bạn làm mình lo quá trời quá đất luôn đấy, biết không? – Hân Hân cười hiền.
- Ai đưa mình vào đây vậy? – Nó hỏi.
- BF đó, bạn quen họ hay sao vậy? – Hân Hân tỏ vẻ tò mò.
- Quen đâu, mà sao bạn không vào học, để mình ở lại đây là được rồi! – Nó đánh trống lãng.
- Bạn ổn không? – Hân Hân lo lắng.
- Mình ổn hơn cả ăn ổi nữa đó. – Nó cười.
- Vậy mình vào lớp trước nhé.
Hân Hân nói rồi bước đi, nó thở phào (suýt nữa thì bị cô bạn phát hiện)
Vừa định ngủ một giấc thì từ cửa phòng y tế có một dáng người cao cao bước vào, nhìn quen quen.
- Cô bé tỉnh rồi à?
- Ai là “cô bé” mà quen biết gì sao hỏi vô duyên vậy? – Nó chun mũi.
- Không phải “cô bé” thì là… “cậu bé” chắc? Mà có quen mới hỏi câu hỏi…có duyên đó chứ? – Chàng trai đáp rành rọt.
- Xí, lý sự cùn. – Nó giận dỗi.
- Hì!
- Tôi tên là Nguyên Hoàng, là bạn của Lâm Duy…
- Thì sao? – Nguyên Hoàng chưa kịp nói hết câu, nó đã nhảy vào làm…mất cả hứng.
- Thì chỉ là sơ khảo thôi, dù sao cũng có gặp một à không hai lần rồi thì cũng có thể gọi là có quen mà? – Nguyên Hoàng nhún vai.
- Vậy chứ “lũ kiến” cứ bu lấy mấy người ngày nào chẳng gặp, quen hết sao?
Nguyên Hoàng cười xòa, quả thật khi đứng trước nó, anh luôn là người…đuối lý (xạo quá, mới nói chuyện có một lần à!)...