XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Có Một Điều Em Không Biết... Anh Yêu Em Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Vậy thì sao? – Hân Hân hờ hững đáp.
- Hân Hân…bạn có biết bạn đang nói gì ko? Chẳng phải bạn bảo rằng bạn yêu mình hay sao? – Thiên Bảo nhíu mày.
- Mình bảo mình đã từng yêu bạn. Là ĐÃ TỪNG YÊU đấy! – Hân Hân nhấn mạnh ba chữ “đã từng yêu”.
- Nghĩa là bây giờ bạn ko còn yêu mình nữa?
- Ko, mình yêu Hoàng Thiên Bảo, chỉ là mình ko biết bạn có còn là Hoàng Thiên Bảo mà mình yêu nữa hay ko. Hãy làm mình yêu bạn dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai như cách mà mình đã khiến bạn yêu mình dù là tương lại, hiện tại hay quá khứ. – Hân Hân nháy mắt đầy khó hiểu rồi chạy nhanh vào lớp, để lại Thiên Bảo đứng ngẩn ngơ một mình. Cậu thấy mình giờ còn ngốc hơn cả Hân Hân. Lúc nào cũng gọi cô là ngốc nhưng chắc vì yêu cô nên cậu cũng ngốc nốt. Sao lại chẳng thế nào hiểu được ý nghĩa của câu nói đó. Yêu dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai sao?
Ở một góc hành lang nào đó, Hân Hân đang khẽ mỉm cười. Nhiều lúc cũng muốn đón nhận cái tình yêu mà chính cô cũng hằng mong ước lắm chứ nhưng chỉ vì cái gọi là trò chơi tình yêu và cái gọi là sự trả đũa nên tình yêu cá nhân đành lùi xuống vị trí Á quân vậy. Hân Hân dang tay ôm lấy bầu không khí trong lành.
- Xem ra Hân Hân ko ngốc như ai đó vẫn nghĩ nhỉ? – Nó bước đến bên cô bạn, cười sung sướng và một ít giễu cợt.
- Tất nhiên, con người cần phải trưởng thành chứ. Ngốc như trẻ con mãi sao được?
Rồi cả nó và Hân Hân cùng cười, tiếng cười giòn tan, làm gãy vụn những nhánh cây khô vương *** trên sân trường nhuộm vàng màu nắng.
*~*~*
Thói quen là một chuỗi hành động lặp lại của con người. Con người thực hiện theo thói quen như là một bản năng bắt buộc. Key cũng là con người, và cậu đã bắt đầu hình thành những thứ có thể gọi là “thói quen”.
Mỗi ngày kiểm tra hộp thư trên một lần phòng trường hợp để sót một bức thư nào đó. Chuông điện thoại reo là nghe ngay, ko để người gọi kịp đổi ý và ngắt máy. Rồi cậu còn biết ngoái đầu nhìn lại thật lâu mỗi khi có ai đó gọi tên mình. Biết nhìn những tia nắng mai đùa nghịch và mường tượng về một cô bé nào đó để rồi lắc đầu xua đuổi. Mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó chỉ là con người có đủ dũng cảm để đối diện với nguyên nhân đó hay ko mà thôi.
- Lâu rồi ko thấy cô bé ấy bám theo cậu. – Nguyên Hoàng vỗ vai khi Key đang bần thần bên cửa sổ.
- Cậu đang nói Hoài An sao? – Key cười xòa nhìn bạn.
- Có lẽ vậy. Tên cô bé là Hoài An à? Sao trông giống… – Nguyên Hoàng định thốt ra một cái tên nhưng lại ngập ngừng ko dám nói.
- Cô bé là em gái của Hoài Anh. – Key cười buồn.
- Ra thế. Cậu vẫn chưa quên được sao? Đừng tự hành hạ mình nữa. Sự thật là Hoài Anh đã… – Lại bỏ lửng câu, lúc nào cũng sợ Key buồn.
- Tớ biết. Hoài Anh ko thể về bên tớ được nữa. – Key quay lưng ngồi xuống chiếc bàn dành riêng cho cậu.
- Đó ko phải lỗi của cậu. – Nguyên Hoàng phân bua.
- Nếu hôm đó tớ ko uống đến say xỉn. Nếu ko lầm tưởng cô gái phục vụ là Hoài Anh thì đã ko nhẫn tâm lướt ngang qua cô ấy một cách tàn nhẫn cùng với cô bồi bàn như vậy. Tớ đâu biết đó là lần cuối cùng, tớ đâu biết đã vô tình làm cô ấy đau để rồi rời xa tớ bởi bàn tay của tử thần. – Giọng Key nghèn nghẹn. Những cảnh tượng hãi hùng của đêm định mệnh đó lại hiện về khi cậu đang ở trong trạng thái say xỉn và nhìn thấy cái đèn phòng cấp cứu vụt tắt. Các bác sỹ bước ra với câu nói quá quen thuộc: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức rồi!”
- Ko Key, nghe tớ nói. Là tại tớ. Nếu hôm đó tớ ko gọi cô ấy tới vì thấy cậu say thì cô ấy đã ko đến đó làm gì. Nếu cô ấy ko đến có lẽ sẽ ko phải nhìn thấy và nghe thấy những gì cậu nói với người- bị- tưởng- là- Hoài- Anh. Nếu tớ kịp giải thích và kéo cô ấy lại, ko để cô ấy chạy đi trong tâm trạng như vậy thì chiếc xe đó đã ko có cơ hội đâm vào Hoài Anh. – Nguyên Hoàng giải thích.
- Hai người làm gì vậy hả? Đổ lỗi cho nhau là tốt sao? Vui lắm sao? Vậy thì cứ nói tiếp đi, tại người này người kia. Cho dù các cậu có nhận lỗi hết về mình thì Hoài Anh sẽ sống lại sao? – Lâm Duy đứng ở cửa ra vào, lặng lẽ nghe hết câu chuyện từ nãy giờ.
- Quá khứ vẫn chỉ là quá khứ. Hãy sống vì hiện tại và tương lai. – Jun ra dáng một nhà triết học rồi bỗng nghiêm giọng – Giải tán, ai về bàn nấy nào. Chẳng phải trước giờ chúng ta đã sống rất vui vẻ hay sao? Chiều nay phải làm một trận để lấy lại tinh thần anh em nào.
- Trận gì? – Key nhíu mày khó hiểu.
- Ý, nói nhầm, ở đây toàn người có gia đình cả, vậy mà lại định rủ mấy người này qua đêm ở ngoài. Vợ mấy người đến tìm ta đây ko có gì để trả. – Jun chêm vào một câu châm chọc nhưng hậu quả là nhận nguyên ba cuốn sách phang vào đầu. Tội nghiệp ghê! Có lòng tốt muốn khuấy đọng không khí mà.
*~*~*
- Lam Bình, bạn có người gặp đấy! – Nhỏ lớp trưởng chạy đến bàn nó thông báo.
Lạ nhỉ? Ai lại muốn gặp nó cơ chứ? Chắc lại là cái tên chồng hắc ám. Nó bước ra phía ngoài hành lang vắng ngắt.
- Bạn đến rồi à? – Thiên Kỳ bước lại gần nó. Vẻ mặt phờ phác, hai hố mắt sâu hơn và trũng xuống, có lẽ cô nàng đã khóc rất nhiều.
- Có chuyện gì sao? Tôi ko nghĩ giữa chúng ta có chuyện… – Nó chưa kịp nói hết câu thì Thiên Kỳ đã cắt ngang.
- Có đấy! Bạn sướng nhỉ? Được sống chung nhà, được làm vợ hợp pháp trên giấy tờ của Lâm Duy. Bạn làm vậy thì được cái gì? Tiền à? Tôi sẽ cho bạn tiền chỉ cần bạn buông tha và tự động rời khỏi Lâm Duy. – Mắt Thiên Kỳ long lên, chưa bao giờ, nó thấy cô nàng đáng sợ như vậy.
Tiền ư? Nếu cần tiền thì việc gì nó phải ký cái hợp đồng quái quỷ đó. Nếu cần thì thì nó cứ làm vợ cả đời của cậu chứ có cần phải chỉ là ba tháng thôi ko?
- Bạn xem thường người khác quá rồi đấy! Tôi biết bạn giàu nhưng điều đó ko có nghĩa là bạn được quyền chà đạp danh dự và lòng tự trọng của người khác như vậy. Xin bạn cẩn trọng với lời nói của mình. – Nó nhếch mép rồi bước thẳng về lớp.
- ĐỨNG LẠI! – Thiên Kỳ hét lên ra lệnh.
Nó vẫn cứ đi.
- TÔI BẢO BẠN ĐỨNG LẠI! – Thiên Kỳ lặp lại câu lệnh.
- Nếu bạn bảo tôi hãy rời xa Lâm Duy thì tôi muốn nói với bạn rằng tôi đã thuộc lòng câu nói đó của bạn lắm rồi và hình như tôi nhớ mình cũng đã trả lời bạn rồi đúng ko? – Nó hạ giọng rồi bước thẳng về lớp, mặc ánh mắt hình viên đạn đầy đau khổ của Thiên Kỳ cứ chĩa vào nó.
Đứng lại một mình trên dãy hành lang vắng, Thiên Kỳ cảm thấy tim mình như vỡ ra thành nghìn mãnh. Làm sao một con bé như nó mà lại dám nói cô như vậy. Cô là một tiểu thư danh giá, ko cho phép ai được lên mặt dạy đời mình trừ anh trai và người yêu. Vậy mà nó lại dám giáo huấn cô sao? Nó là gì cơ chứ? Trong mắt cô, nó chẳng là gì cả.
Cầm điện thoại trong tay, Thiên Kỳ đưa ánh mắt căm phẫn nhìn theo dáng nó đang rẽ vào lớp.
- -giọng Thiên Minh ở đầu dây bên kia.
- …
- – Cậu bắt đầu mất kiên nhẫn.
- Anh hai… Tại sao lại vậy hả anh? – Thiên Kỳ khóc nấc lên làm Thiên Minh hoảng hốt.
-
[Only registered and activated users can see links">
- – Đầu dây bên kia im lặng.
- Anh hai. Anh có nghe em nói gì ko đấy?
- – Nói rồi Thiên Minh gập máy mà có cầm tiếp cũng chẳng biết phải nói gì.
Thiên Kỳ sững sốt sau lời nói của anh trai. Phải, anh trai cô cũng đã chọn nó, ko chọn cô!!! Thù hận, đôi mắt một cô nàng 17 tuổi tràn đầy thù hận, cô căm ghét một người con gái đã cướp đi của đời cô hai người con trai quan trọng nhất và bằng mọi giá, nó sẽ phải trả giá.
Ở một căn phòng lớn, một chàng trai tựa lưng vào thành ghế, theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình. Có thể đối với Thiên Minh trước đây, em gái là quan trọng nhất. Cậu quyết ko để cho ai làm tổn thương em gái mình và người đã lỡ làm em cậu đau thì cũng gián tiếp châm ngòi chiến tranh với cậu. Nhưng với Thiên Minh của hiện tại, một nửa trái tim dường như đã bị san sẻ cho ai đó, ai đó đang làm em gái cậu đau. Nếu đặt lên bàn cân, cậu ko thể nào biết được người nào “nặng ký” hơn trong lòng cậu. Nằm ở giữa hai người con gái, thật khổ! Phải, Lâm Duy chọn nó, ko chọn Thiên Kỳ và nó, nó cũng chọn Lâm Duy, ko hề chọn cậu!!!...
« Trước1...5152535455...72Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ