↓↓ Truyện Có Một Điều Em Không Biết... Anh Yêu Em Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Chị ta cười nham hiểm rồi cũng dùng sức lôi nó vào bên trong. Vừa chờ cái bóng nó khuất, khóe miệng cậu nhếch lên còn nham hiểm hơn cả chị phục vụ ban nãy.
Lát sau, nó bước ra với một chiếc váy dài không quá gối màu trắng tuyết với một lớp lụa mềm mỏng che kín cổ và phủ cuống phần tay áo. Phần hông có một dãi ruy băng thắt nơ màu hồng đậm.
Thật ra đó là chiếc váy ban đầu Lâm Duy chọn cho nó nhưng sau khi nghe câu nói châm chọc có chủ ý của nó thì cậu đã vơ luôn cái bộ đồ bên cạnh đưa cho nó cho bỏ tức.
Lâm Duy mỉm cười hài lòng rồi lại kéo nó đi sang hàng khác.
Những đôi giày với đủ loại, đủ màu được bày biện đẹp mắt. Nó choáng ngợp nhìn xung quanh.
- Nhìn gì nữa! Mang vào. – Cậu đưa cho nó đôi guốc cao phải đến 10 phân màu trắng.
Nó há hốc rồi xua xua tay:
- Tôi không mang được giày cao gót đâu!
- Cô nhanh lên nào, lâu quá đấy! – Cậu nhìn đồng hồ rồi giục. Chắc là sắp trễ giờ rồi.
Nó cũng biết thân biết phận, cúi người xuống loay hoay với đôi guốc. Nó mỉm cười ngượng ngùng khi một chị phục vụ giúp nó mang đôi guốc “quái gở” vào chân.
Đang đứng dậm dậm vài bước đầu tiên để quen dần, cậu đã vội kéo tay nó đi. Nhưng lần này không giống những lần trước, chân nó đang mang guốc cứ vướng vướng và khó chịu, lại đau nữa chứ.
- ANH LÀM CÁI GÌ VẬY! ĐAU TÔI! Tôi sẽ nguyền rủa anh! – Nó hét lên rồi nhỏ dần và loạng quoạng khi cậu thả tay ra.
- Vậy thì cứ việc đứng đó mà nguyền rủa. Tôi đi! – Nói là làm, Lâm Duy quay bước ra cửa.
Nó hốt hoảng gỡ cái “của nợ” bám ở chân ra và xách trên tay chạy đuổi theo cậu.
Chap 51
Một lần nữa, chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự lớn náo nhiệt với tiếng nhạc và tiếng người cười nói rôm ra. Sinh nhật của tiểu thư có khác.
- Chẳng phải Thiên Minh và Thiên Kỳ là anh em sao? Nhưng biệt thự này chẳng giống ngôi biệt thự của Thiên Minh tẹo nào – Nó thắc mắc.
- Họ là anh em nhưng Thiên Minh không sống cùng với gia đình cậu ta. – Lâm Duy giải thích rồi quay sang nó, nhăn mặt – Mà sao cô biết? Cô đến biệt thự của tên đó rồi sao?
- Tất nhiên! Tôi còn qua đêm ở đó nữa mà. – Nó ngu ngơ khai báo.
- Cái gì? Cô điên à? Sao lại qua đêm ở nhà con trai? – Lâm Duy phát cáu và gần như hét lên làm nó sợ hãi nép mình lại.
- Thì.. thì là cái hôm anh để lại tôi với chiếc xe đạp đó, tôi bị lạc, anh ta cho tôi ngủ nhờ để rồi sáng hôm sau tôi mới có thể mò về nhà cho người ta tha hồ mắng nhiếc chứ? – Nó dùng cái giọng ám chỉ.
- À… ờ! Xuống xe thôi! – Cậu kéo nó xuống
Nhìn nó mà xem? Chân trần trong khi đôi giày thì xách trên tay. Lâm Duy cúi thấp xuống rồi lấy đôi giày trên tay nó đặt xuống đất. Cứ y như truyện cổ tích vậy, cậu mang từng chiếc giày vào chân nó.
- Này, làm cái gì vậy? – nó kéo kéo áo cậu.
- Tôi sợ tôi không mang giúp thì đến sáng mai cô vẫn còn ở đây với đôi giày. – Cậu mỉa mai.
- Hai người đến rồi à? – Thiên Kỳ đứng ở cổng từ nãy giờ để đợi Lâm Duy và vô tình chứng kiến cái cảnh rất chi là tình tứ đó.
- Hì, chào! – Nó vẫy vẫy tay.
- Umk! – Lâm Duy chạy lại chỗ Thiên Kỳ rồi hai người cùng đi. Vậy nhưng chưa xong, cậu còn quay lại nháy mắt với nó – Nè, lát nữa đợi tôi cùng về kẻo lạc đường bây giờ. Còn bây giờ thì đi vào đi nha!
Trời ơi, nó đứng sững vì cái nháy mắt đó. Có lẽ vì thế mà nó cũng để lỡ cái ánh mắt ghen tức Thiên Kỳ trao cho.
Hai người đó hòa vào đám đông. Nó đứng một mình, chập chững những bước đi đầu tiên cứ y như em bé lên ba mới tập đi vậy.
- Lam Bình. Cô không vào à? – Thiên Minh bước lại phía nó, nở nụ cười quen thuộc.
- À… umk, tôi chuẩn bị vào – Mặt nó hiện lên sự đau khổ.
Thiên Minh nheo mắt nhìn nó khó hiểu rồi toan bước đi.
- Này anh! – Nó gọi lại.
Cậu quay lại nhìn nó như muốn hỏi.
- Anh cho tôi mượn vai anh một lát được không? – Nó nhăn nhó cầu xin Thiên Minh. Nếu không phải là bất đắc dĩ thì đời nào nó chịu hạ mình như vậy nhỉ?
Thiên Minh tròn xoe mắt nhìn nó nhưng cũng bước lại gần cho nó mượn vai.
Nó bám vào vai Thiên Minh như người chết đuối túm được phao. Hai người bước chậm chậm vào trong. Vừa đi, Thiên Minh vừa ghé vào tai nó, thì thầm:
- Mượn xong có trả không vậy?
- Tất nhiên! Sao? Muốn lấy luôn hả? – Nó vênh vênh.
- Không. – Thiên Minh cười xòa rồi thủ thỉ vào tai nó – Nhưng hôm nay trông cô rất xinh đấy.
May mà đèn không sáng lắm nên cậu mới không thể thấy được hai gò má nó đỏ ửng lên. Một người như Thiên Minh mà cũng biết khen người khác cơ đấy?
- Cảm ơn! – Nó cười.
- Không sao. – Cậu nói một câu xã giao thông thường rồi bước đi.
Nó lại một mình.
Quay góc nhìn về với sân sau của căn biệt thự. Chiếc xích đu có gắn những trái tim hồng kim lấp lánh trong ánh đèn mờ mờ và ánh sáng của ông trăng huyền hoặc đung đưa theo nhịp chân của hai con người.
- Tớ biết là cậu yêu tớ. Tớ cũng biết mình không nên ghen tuông vớ vẩn với cô ta nhưng Lâm Duy à, tớ không làm được. – Thiên Kỳ thở dài.
- Thiên Kỳ à. – Câu nói này người ta vẫn thường dùng khi không biết nên làm thế nào để an ủi đối phương.
- Nhìn hai người nói chuyện với nhau rất hợp. Cách cô ta nhìn cậu làm tớ cảm thấy tủi. – Lại thở dài.
- Không có đâu, cô ta ghét tớ còn chưa hết nữa là. – Lâm Duy thanh minh.
- Cậu ngốc thật! Cô ta thích cậu lắm đấy. Cậu không biết điều đó sao? – Thiên Kỳ nhìn xoáy vào mắt cậu. Bằng một giác quan đặc biệt nào đó, cô có thể cảm nhận được rằng nó chính là người có thể thay đổi hoặc thậm chí là chiếm lấy người con trai cô yêu từ tay cô.
- Không có chuyện đó đâu. Làm sao có thể. – Cậu mỉm cười tự trấn an mình và cô bạn gái.
- Tại sao cậu không hỏi thẳng cô ta? Coi như đó là món quà sinh nhật cậu dành cho tớ. – Thiên Kỳ ngã đầu vào vai Lâm Duy rồi cả hai người cùng nhìn vào một điểm vô định trên bầu trời nhiều sao kia.
Nó chán ngấy cái cảnh ngồi yên một chỗ vì dù sao nó cũng là con người ưa vận động
Giận dữ quay lại nhìn cái tên dở hơi đang níu tay nó nhưng mắt nó đã hóa tròn xoe khi nhìn thấy Lâm Duy. Cậu đang níu tay nó, còn Thiên Kỳ lại ôm lấy cánh tay kia của Lâm Duy.
- Cô thích tôi phải không?
Chap 52
- Cô thích tôi phải không?
Nó đứng hình ngay sau câu hỏi đó. Mắt nó dán chặt vào Lâm Duy, toàn thân đóng băng bởi ánh nhìn của cậu.
Mọi người xung quanh nhìn chằm chặp vào nó đầy soi mói. Dĩ nhiên vì hai nhân vật đang đứng trước mắt nó có thể coi là quá nổi. Thiên Kỳ nhìn nó, đôi mắt ánh lên niềm thương hại, sự ghen tức, và một chút ít hài lòng. Nhưng trong mắt nó, những hình ảnh đó, Thiên Kỳ và cả mọi người vây quanh dường như mờ nhạt hẳn. Chỉ có Lâm Duy, chỉ có đôi mắt lạnh và cương quyết của cậu là rõ hơn tất, sáng hơn tất và tất nhiên là nó sợ hơn tất.
Nó vẫn đứng yên bất động.
“Không phải vậy! Tôi không thích anh!” – Đó là một câu nói với tất cả sự nổ lực, gượng ép và có thể xem là câu trả lời đầy hợp lý trong hoàn cảnh này. Nhưng câu nói đó đã bị nó kìm nén, ứ đọng trong cổ họng và không thể thoát ra được. Tại sao nó không thể nói? Chỉ một câu nói đơn giản thôi mà? Nhưng câu nói đó lại không dễ với nó. Bởi đó là cả sự lừa dối, còn nó…nó không thể lừa dối chính con tim mình. Phải, nó thích Lâm Duy
Mọi người nhìn nó, nó chẳng thèm để ý. Thiên Kỳ nhìn nó, nó coi như không. Còn Lâm Duy nhìn nó, nó lại thấy ngộp thở và hơi đau. Ít nhất đây không phải là tình huống mà nó mong muốn sẽ xảy đến....