Old school Swatch Watches
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Vị Tình Đầu - HuyManUtd Voz Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

*
**
***
Buổi chiều đi học thêm Toán, QC cứ nằng nặc đòi theo tôi, tôi đành đồng ý. Tôi để em đi theo, nhưng lại quyết định giữ một khoảng cách nhất định. Em hỏi, tôi trả lời, không thì thôi. Cô bé lại quên áo khoác. Như một thói quen, tôi lại mặc áo của mình cho QC, trong lúc em nhìn tôi chăm chăm.
Lớp đông, trời nắng, ngột ngạt kinh khủng. Tôi ngồi ngoài cùng sau đó đến QC và hai nhỏ bạn thân. Hết giờ, nhỏ H rủ cả đám đi dạo biển, tôi đồng ý. Vừa dắt xe ra, một tốp khoảng 2-3 thằng trạc tuổi tôi lao lại chặn xe.
- “Mày là M?”, một thằng nhìn có vẻ gấu nhất lên tiếng.
- “Ừ”, tôi gật đầu.
- “Tao muốn nói chuyện với mày một lúc!!!”
Chap 85:
- “Nói ở đây không được à?”
Thằng này nhìn hổ báo quá làm tôi đâm lo. Cũng chưa biết nó định làm gì, nhưng cái điệu bộ thế này chắc không thuộc dạng “đến để nói chuyện như hai người đàn ông” được. Chuẩn bị tinh thần trước cho nó lành. Tránh voi chẳng xấu mặt nào.
- “Ở đây đông người quá khó nói chuyện”, nó hơi nhếch mép.
- “Nói chuyện đàng hoàng thì ở đâu cũng vậy hết”, tôi nhún vai.
- “Mày sợ à?”, thằng trâu bò lườm tôi.
Nói sợ thì mất mặt quá, mà nói không thì lại dối lòng… Nhưng tôi vẫn quyết định xuống xe.
- “Chờ anh một chút”, tôi nói với QC đang ngồi đằng sau xe.
- “Anh đừng đi! Em sợ”, cô bé giữ tay tôi lại.
Tôi lắc đầu, gỡ tay em ra và đi theo thằng trâu bò đến một góc khuất đằng sau tường.
- “Có thằng bảo mày ngon lắm phải không?”, nó khoanh tay, hếch mặt về phía tôi.
- “Ai? Nó bảo gì?”, tôi hỏi lại.
Thằng trâu bò không trả lời, nó từ từ tiến lại, nắm cổ áo tôi. Không kịp nghĩ, tôi gạt phăng tay nó ra.
- “Thích nói gì thì nói, đừng có động tay chân”
- “Mày cũng bản lĩnh lắm”, nó gật gù. “Hôm nay tao đến để cảnh cáo cho mày biết. Không phải chuyện của mình thì đừng có xía vào. Không lại ân hận đấy”
- “Chuyện gì?”
- “Chuyện gì thì tự mày biết”
Nói điều nó bỏ đi vê chỗ hai thằng đệ của nó đang đợi. Tôi đi sau nó. Lúc này, mấy thằng bạn của tôi mới lò dò dắt xe ra. Thấy có biến, thằng Khánh hỏi tôi.
- “Có chuyện gì vậy mày, M?”
Nó vừa hỏi vừa quay sang nhìn ba thằng đến gây sự với tôi.
Thằng Khánh cao hơn 1m8, to như một con cốt đột. Nó quen biết nhiều, thi thoảng cũng đánh nhau này nọ, còn tôi thì không bao giờ. Hồi nhỏ, tôi đánh nhau nhiều, nhưng đến cấp 2 thì không. Tôi hiếm khi gây sự và làm mất lòng người khác, cộng thêm chuyện đối xử với người khác cũng đàng hoàng, nên không lạ một điều mấy thằng bặm trợn trong trường không bao giờ tìm tôi gây chuyện, nếu không muốn nói ít nhiều tụi nó nể tôi. Vì vậy chuyện có thằng trường khác đến tìm tôi gây sự thật sự khiến tôi hơi hoang mang.
Tôi biết tính thằng Khánh, nó rất nóng tính, tôi có chuyện chắc chắn nó sẽ giúp tôi một tay. Để tránh mấy chuyện không đáng xảy ra, tôi lắc đầu.
- “Không có gì đâu mày. Chút hiểu lầm thôi”
- “Thật không?”, nó quay sang nhìn tôi.
- “Thật mà”, tôi cười trừ.
- “Ờ… thế thôi. Có chuyện gì thì gọi tao”, dứt lời nó rồ ga, phóng xe đi
Ba thằng đến gây sự vẫn đứng trân trân ở một chỗ nhìn tôi. QC lắc tay tôi giục.
- “Mình đi thôi anh…”
Tôi vù xe phóng đi…
*
**
***
Không biết tụi này là do ai nhờ đến. Dạo gần đây chỉ có thằng Dũng là có xích mích với tôi, còn lại là không đáng kể. Nhưng nghi thằng Dũng thì cũng không đúng hoàn toàn, tại vì theo tôi biết nó không thuộc dạng số má này nọ vì dù gì nó cũng là con cô giáo giống tôi. Nó chỉ đa tình và thay ngươi yêu như thay áo chứ công bằng mà nói nó thuộc loại đàn ông chơi đẹp và rất biết cách cư xử. Không là nó thì là ai?
Đang vẩn vơ với những suy nghĩ không đầu không cuối, tôi nghe tiếng đập tay vào vai liên tục.
- “Anh! Cẩn thận kìa”
Khi tôi kịp định thần cũng là lúc tôi thấy trước mặt mình là một chiếc xe máy đang đi ngược đường. Không kịp nghĩ, tôi bẻ tay lái sang một bên để né. Cú né tránh được một cú tông chính diện, nhưng va chạm thì không. Bắp chân tôi bị một thứ gì đấy sắc lẹm quẹt qua, đau nhói. Tôi quay đầu lại thì chiếc xe đi ngược chiều đã phóng đi từ lúc nào.
- “Em không sao chứ?”, tôi hơi nhăn mặt vì vết thương.
- “Em không. Anh bị gì à?”, QC hoảng hốt nhìn xuống dưới.
- “Trời ơi! Chân anh bị thương rồi kìa”, em la lên.
- “Không sao đâu! Chút thôi mà. Đá bóng anh bị hoài”, tôi trấn an.
- “Về nhanh đi để em xem thế nào”, giọng cô bé đầy lo lắng…
Dắt xe vào trong nhà, chân tôi hơi tập tễnh, có lẽ vết thương ở chân lúc nãy bây giờ mới cảm nhận được. Đặt được xe vào trong gara xong xuôi, tôi ngồi thụp xuống một cái ghế gần đó. Vén quần lên, vết thương sâu và dài hơn tôi tưởng. Thật ra, đi đá bóng, ngã nhiều, những vết thương kiểu này tôi bị không ít, vì thế chân tay tôi sẹo hơi bị nhiều. Tôi kéo ống quần xuống vừa định bỏ lên tầng để tìm hộp chứa mấy thứ bông băng thuốc đỏ này nọ thì QC đã nhấn tôi ngồi xuống.
- “Ở chỗ nào? Để em lên lấy cho”, cô bé vuốt tóc mai ra đằng sau.
- “Chân anh không sao đâu! Em làm như anh là con nít ấy”, tôi xua xua tay.
- “Em hỏi là anh để ở chỗ nào?”, QC nói nhỏ, đủ nghe, nhưng giọng chắc nịch.
- “Ở ngăn kéo đầu tiên trong tủ kê tivi ở tầng 2 ấy”, tôi thở dài.
Nghe xong, QC chạy hộc tốc lên cầu thang. Nghe tiếng huỳnh huỵch, tôi nói vọng lên.
- “Làm gì thế? Chạy từ từ thôi. Vấp cái là đổi phiên bây giờ đấy”
Tôi lắc đầu với mấy cái hành động khi thì trẻ con, khi thì lạnh lùng, khi thì người lớn, khi thì nổi loạn của QC. Cô bé này thuộc dạng cá biệt, không giống với bất kì ai mà tôi từng biết. Kiểu con gái này chắc chắn sẽ có nhiều người thích và cũng không ít người không thích. Tôi nằm ở giữa. Tôi thích con gái nữ tính hơn.
Chờ chừng 5 phút, QC đi xuống với cái hộp đựng mấy thứ đồ y tế trong tay. Em ra lệnh cho tôi.
- “Cởi quần ra!”
- “Cái gì?”, tôi trợn tròn mắt.
- “Hihi nhầm, ý là kéo quần lên”, QC nhe răng cười toe.
- “Không đùa kiểu đó nha. Đùa kiểu đó có ngày lăn ra mà chết vì đau tim đấy”, tôi nạt.
- “Em nói nhầm chứ bộ! Ở nước ngoài lâu quá, tiếng việt quên sạch rồi”, QC vẫn chưa thôi cười.
- “Thôi biết thừa rồi ấy ơi. Biết ấy muốn cái gì rồi”, tôi giễu.
- “Muốn cái gì?”, lần này QC ko cười nữa, em để mặt có vẻ nghiêm túc.
- “Muốn cái ấy ấy…”, tôi vừa cười vừa chớp chớp mắt giống cái icon này này ;. Khổ cái tôi chớp không đều nên nhìn ngu đừng hỏi.
- “Không đùa nha”, em chống nạnh. Công nhận một điều, con gái chống nạnh nhìn dễ thương cực…
QC ngồi xuống một cái ghế thấp hơn, em duỗi chân tôi ra rồi vén ống quần lên. Nhìn thấy vết thương, em xuýt xoa.
- “Bị như này mà bảo không sao à?”, cô bé nói với giọng đầy thương cảm.
- “Bị thế này anh bị hoài. Đá bóng xứt xát là chuyện thường mà”, tôi giải thích.
- “Anh đúng là…”, QC lườm.
- “…”
- “Em chuẩn bị đổ ôxy già đó. Đau thì la lên nha”, em nhướn mắt nhìn tôi, mặt hơi nhăn lại. Tôi có cảm giác người đang chuẩn bị chịu đau là QC chứ không phải là tôi…
Em thấm ôxy già vào bông rồi nhẹ nhàng chấm xung quanh vết thương, sau đó đi dần vào.
- “Áaaaaaaaa”
- “Em làm anh đau à?”, em nói với cái giọng tội nghiệp.
- “Á! Không đau gì hết… Em làm kiểu đó rồi đến khi nào mới xong. Nhìn này”
Nói điều tôi cầm chai ôxy già dí thẳng vào chỗ vết thương và bóp nhè nhẹ. Tôi chủ định cho nó chảy ra chút ít để làm mẫu cho em xem, ai dè nó chảy ra một đống. Xót muốn chết, nhưng tôi phải cắn răng, cắn lợi chịu đau. Đúng là không có cái dại nào giống cái dại nào....
« Trước1...838485868788Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ