NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Em Là Để Yêu Thương - Winny Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

2 tiếng sau…
*Bộp*, bọc phở bị hắn quăng trước mặt Ân, hắn ngồi xuống lau mồ hôi trên trán, cả thân mình thì ướt nhem như tắm. Cô liếc hắn:
- Thái độ mọi rợ gì đây?
- Ăn cho thỏa mãn đi!- Hắn cũng liếc lại.
- À, đi hâm nóng lại đi!- Cô mỉm cười nhìn hắn khiêu khích. Hắn đứng dậy, hậm hực đi hâm nóng lại.
10 phút sau…
*Cốp* hắn đặt tô phở trước mặt Ân. Cô ngước lên nhìn hắn:
- Đặt lại thật nhẹ nhàng ăn mới được!
*Mỉm cười, trợn mắt* Hắn đặt lại 1 cách nhẹ nhàng hơn. Hắn cười:
- Được chưa?
- Ừm, tạm đi. Miễn cưỡng vậy! Đi lấy đôi đũa với muỗng ra đi…
30s sau…
Hắn đưa cho cô. Cô cầm đũa lên, ăn ngon lành. Nhưng chỉ ăn 2 đũa thì ngưng:
- Nhìn mặt anh là tôi ăn không vào! Giờ này cũng qua giờ ăn sáng đã lâu rồi. Không ăn nữa!!!!
- CÔ VỪA VỪA PHẢI PHẢI THÔI NHA! ĐÀY ĐỌA TÔI ĐI MUA, HÂM NÓNG, DÂNG TẬN MIỆNG RỒI CÒN KHÔNG ĂN? ^&*(_)__&^%&*()_)_)^$$#%90-0=-.
- Stop! Tôi có ăn. Mắt anh bị đui à? Mất hứng quá, dẹp đi rồi pha tôi ly trà. Không làm là cún con đó nha!
Vì sĩ diện của 1 thằng con trai, hứa là làm, không làm thì bị hạ nhục xuống là cún con. Hắn nuốt cơn giận này vào tim, khi thuốc độc trong tim đã ngấm thì đừng trách ta độc ác không ai bằng. Như lắc đầu không thể tin được tài cáng của bà chị dâu hờ này. Ân mãn nguyện cười hô hố.

- Ông chủ đã hay tin cậu chủ có người yêu chưa? – 1 người mặc vest đen đứng trên nền thảm đỏ đô trong 1 tòa lâu đài u uất màu đen, chỉ có ánh đèn le lói phía trên cao màu xanh biển nhạt. Người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt dán vào người đàn ông dưới quyền phía dưới:
- Chưa. Đưa bản tin.
- Dạ vâng!- Người đó lên đưa tờ báo cho ông ta. Ông nhìn hình người con gái ấy, con ngươi khẽ dao động. Giọng nói ông lành lạnh:
- Rất giống Hải Băng.
- Đúng ạ.
- Rất xinh đẹp. – Ông gật đầu rồi cầm điếu xì gà hút 1 hơi. Làn khói trắng phảng phất nét cô độc, nổi bật nền đen của ngôi nhà.
Người đàn ông quyền lực gõ nhẹ ngón tay trên thanh vịn, giọng lạnh lùng:
- Điều tra đi…
Chương 19: Chuyến bay sang Hàn Quốc…

Tôi nằm dài ưỡn người ra sung sướng, phải nói là sướng hơn tiên. Bây giờ không được nam nữ bình đẳng đâu, nữ quyền mới là nhất. *Ting* có tin nhắn, tôi mở ra xem:” Còn 2 tuần nữa là đón ba mẹ rồi, chị về nhà dọn dẹp thật sạch sẽ đi, đừng ăn dầm nằm dề nhà người khác chứ!” Mặt tôi nhanh chóng biến thành 2 đường ngang như vầy nè: ==”. Gì mà ăn dầm nằm dề chứ? Chưa hành hạ cho đã tay nữa mà. Nhưng ba mẹ vẫn là quan trọng hơn. Ngày đón ba mẹ thì tôi không đón được rồi. 1 tuần nữa, tôi sẽ sang Hàn Quốc quay phim cho hết. Hắn bưng ly trà nóng ra để trước mặt tôi. Tôi chép miệng:
- Tôi về đây. Còn phải dọn dẹp nhà cửa đón ba mẹ. 1 tuần nữa sang Hàn nên không có thời gian đâu!
Tôi nghĩ là hắn sẽ buồn rầu, âu lo lắm. Nhưng ngược lại, hắn đang nhảy lên trong sung sướng. Tôi liếc hắn:
- Tuy nhiên, những chuyện đã giao thì anh không phải làm. Thay vào đó, làm thú cưng của tôi!
- Nè, không phải chứ!- Hắn nhìn tôi hỏi lại. Tất nhiên là phải rồi, tôi đứng dậy.
- Đưa tôi về đi!
- Cũng được. – Hắn đi lấy chìa khóa chiếc xế hộp của mình rồi lái xe ra khỏi nhà. Tôi mở cửa vào xe. Bây giờ cũng mới 10 giờ, tôi sẽ lên kế hoạch dọn dẹp phòng khách trước, sau đó đến phòng Thuận Bảo, phòng ba mẹ, sau cùng là nhà bếp và phòng tôi. Đột nhiên tôi nhận ra, dạo này tôi hay… đi ngủ nhờ nhà người khác. Tôi lẩm bẩm 1 mình thì hắn quay sang:
- Rốt cuộc là ba mẹ cô đi đâu?
- Đã nói là làm công ích mà. – Tôi bực bội đáp, sao hắn cứ thích hỏi chuyện riêng tư của tôi nhỉ? Đột nhiên, tôi nhớ đến lời nói của Thảo Nhi, ả ta muốn làm gì mà sao cứ vây lấy tôi nhỉ? Tôi thở ra nhìn hắn:
- Thảo Nhi là gì của anh?
- Người lạ. 1 người cực kỳ đáng ghét. Từ bé đã rất chảnh chọe và kiêu ngạo, luôn luôn bám lấy tôi. Lúc đó còn gần nhà nhưng bây giờ ở xa, cũng nhẹ nhàng!- Hắn đáp.
- Vậy sao? Cô ta có vẻ thích điều tra cuộc sống người khác.
- Ba cô ta là cảnh sát viên chức cao nhất thành phố, chỉ cần gọi cho những người dưới cấp của ba cô ta thì sẽ biết. Có 1 điểm đặc biệt là… chỉ có cô ta mới biết được gia đình của tôi. Tôi thật sự không muốn nhắc tới…
Mặc dù tôi rất tò mò nhưng cũng biết không nên hỏi. Có lẽ hắn ta cũng đáng thương như tôi chăng? Tôi cầm điện thoại lên bấm, tôi hỏi hắn:
- Đi sang Hàn thì bao giờ sẽ về?
- Khoảng 2 tuần!
- Lâu vậy sao? – Như thế là không đủ thời gian bay về đón ba mẹ rồi, thế mà tôi tưởng tranh thủ được.
- Ừm… Mọi người cũng muốn ở lại đó chơi thêm nữa kìa!- Hắn nhìn tôi, hình như muốn thuyết phục tôi ở lại lâu hơn.
- Aizzz, chơi cái gì chứ! Không thể về vào ngày 1 sao?
- Được, chắc chỉ mình cô về thôi.
- Vậy tôi sẽ mua vé để về sớm!- Tôi chép miệng, cũng muốn ở lại lắm chứ nhưng tôi muốn mình dành nhiều thời gian ở bên gia đình mình khi còn có thể. Vì tôi biết, người đàn ông năm xưa sẽ không buông tha.
- Việc nhà cô để cho người khác làm đi. Tôi sẽ thuê. Hay là mai đi sang Hàn, ổn định và đi ” tung tăng” trong lúc chờ đợi những người khác sang.
Tôi trầm ngâm suy nghĩ 1 chút. Đúng là vẹn cả đôi đường nha… Tôi mỉm cười gật đầu rồi gọi cho chị biên kịch:
- A, chị à, mai em sang Hàn trước nha. Ngày 1 em có chuyện phải về sớm! Hả? Chị nói cái gì? Aizzz, mọi người đi mà chẳng ai nói gì với nhân vật chính thế? Bỏ lại 2 đứa em hay sao?
Trời ơi, tin được không? Họ đang chuẩn bị thủ tục sang Hàng để vui chơi trước. Tôi nhăn mặt, không có nhân vật chính? Họ định sang đó chơi rồi về chắc. Hắn cười:
- Hôm qua cô bệnh nên quên không cho cô hay. 1 tuần nữa mới khởi quay định cho cô nghỉ ngơi cho khỏe. Về chuẩn bị hành lý đi! 2 tiếng nữa gặp nhau tại sân bay.
- Đồ xấu xa! Giờ mới cho hay. – Tôi liếc hắn. Tới nhà, tôi tức tốc chạy vào soạn va li. Quần áo của tôi không có gì đặc sắc cả. Hay là sang đó mua luôn? Nhưng mà đắc lắm. Đành qua siêu thị mua vài bộ vậy. Nói là làm, tôi tức tốc chạy sang siêu thị, do cách nhà tôi không xa. Tôi đau xót nhìn tấm thẻ của Thuận Bảo bị rút, chị xin lỗi, em rất tốt nhưng chị rất tiếc.
Tôi nhìn đồng hồ, 15 phút nữa tôi sẽ đi ra sân bay nhưng Thuận Bảo vẫn chưa về. Tẩu thoát trước mới được. Tôi khóa cửa cẩn thận rồi ngồi tại quán nước gần siêu thị chờ hắn. Mấy bà trung niên đang bàn về 1 vấn đề gì đó. 1 bà nhìn tôi:
- Cháu gái xinh quá, lấy chồng chưa?
Chồng? Mặt tôi già đến thế sao? Hay là tướng tá này rất giống những bà đã sanh con? Tôi cười gượng gạo:
- Cháu mới lớp 11!
- Trời, cỡ cháu thì tôi đã có 1 con rồi. – Bà ta tay phe phẩy quạt cười hề hề. Tôi nhăn nhó, trời ơi, lớp 11 mà đã 1 con? Kiến thức của bà này quá nông cạn chăng? Cũng may, hắn đến giải cứu tôi. Tôi trả tiền nước. Hắn xuống xe mở cửa cho tôi. Bình thường đâu ga lăng thế chứ. Người đàn bà lúc nãy cười:
- Bạn trai hả? Xứng đôi lắm!
- Cháu cảm ơn!- Hắn nở nụ cười yêu nghiệt ra. Cái đồ… %^%&%$. Tôi cầm điện thoại xem bản đồ, nếu đi từ đây đến sân bay thì mất 1 tiếng.
- Xem bản đồ làm gì. Chỉ có 20 phút nếu đi đường tắc.
Tôi là dân Sài thành nhưng thật sự mù tịt và không biết gì là gì. Đường xá cũng không rành nữa, híc híc. Quả nhiên, 25 phút sau đã đến. Tôi nhìn hắn:
- Là 25 phút đó!
- Do kẹt xe mà!- Hắn vỗ lên đầu tôi.
Tôi đưa chứng minh thư cho hắn. Còn mình thì ngồi chờ tại dãy ghế chờ. Hắn đi lại:
- 15 phút nữa chuyến bay sẽ cất cánh. Mấy người kia không biết đã đi đâu nữa!...
« Trước1...2122232425Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

XtGem Forum catalog