↓↓ Truyện Yêu Thầm Chị Họ - KhoViGaiTheo Full
![]() | ![]() ![]() |
#1 |
- Hi hi… biết rồi mà… – Chị cười tươi như hoa.
Vừa khóc đó rồi lại cười, thật là…
Mình không kìm lòng được, cúi xuống hôn chị thật sâu…
Chị nhắm mắt đón nhận, nhiệt tình đáp lại mình một cách say đắm… Bao phiền muộn trong lòng mình vụt tan biến hết, chỉ thấy yêu chị thật nhiều… vì mình, chị yếu đuối là thế cũng dám làm cái việc dũng cảm đi gặp thằng Khang… giận thì có giận… nhưng mình cũng thấy thật hạnh phúc…
- T nè… – Chị nằm ngoan ngoãn trong vòng tay mình, kêu khẽ.
- Sao?
- Hồi nãy về, chị thấy bé Uyên ngồi trong phòng buồn thiu à! T la bé Uyên hả?
- Ừ, nghe Uyên nói rủ chị đi gặp thằng Khang, em bực quá…
- Tại chị năn nỉ thật đó, không phải do bé Uyên đâu… T trách oan người ta rồi…
- Haizzz… lúc đó em hơi nóng!! Mà em chỉ trách vài tiếng thôi, cũng đâu nặng lời gì..
- Thật không đó? Chị sợ T nóng rồi nói gì không nhớ, tội bé Uyên… – Chị hơi cựa mình, chớp mắt.
- Không có đâu. Thôi để bữa nào rảnh, em dẫn chị với Uyên đi chơi bù lại. – Mình chép miệng.
Hết cô này tới cô kia, con gái lại là động vật khó hiểu nhất trên đời, mình thật đau đầu.
- Đi đâu vậy? – Chị tròn mắt.
- Chưa biết nữa. Tùy Uyên và chị tính đi..
- Ủa, là sao nè?
- Hồi nãy Uyên bắt em hứa không được la chị, với phải dẫn Uyên và chị đi chơi thì Uyên mới nói. Em hứa rồi.
- Vậy hả? Bé Uyên tốt với chị quá à, mốt T đừng la bé Uyên nữa nghen!! Hix… làm chị thấy có lỗi muốn chết luôn rồi nè… – Chị phụng phịu.
- Rồi, rồi. Em chịu thua rồi, sao cũng được hết! – Mình giơ hai tay lên trời đầu hàng.
- Hi hi… yêu T lắm đó!! – Chị cười khúc khích, hôn tay mình thật kêu.
- Yêu em thì nhớ đừng bao giờ làm gì thiếu suy nghĩ nữa, chị có gì em biết sao đây? – Mình thở dài.
- Chị biết rồi mà… hứa luôn đó…
- Ờ, yêu cưng chỗ đó đó!! Ngoan anh mới thương nghe không??
Mình cười dê, ôm chặt chị. Về mặt tình cảm, có lẽ mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này, và phần nào đó cũng bất hạnh nhất. Phải không nhỉ?!?
———————————
Một ngày đẹp trời, nắng chói chang, mình chỉ cảm nhận được điều này khi mở mắt ra lúc 11h trưa. Thi cử xong rồi, chủ nhật tuần này được nghỉ, tha hồ ngủ nướng thật sướng.
Ngồi dậy vươn vai, bất chợt nhớ ra… ai đưa chị đi làm nhỉ???
Ngó sang phòng chị chả có ai, mình vội chạy xuống dưới nhà. Em Uyên đang loay hoay nấu nướng, không có ba mẹ ở đó.
- Chị Diễm đi làm rồi hả Uyên? – Mình hỏi.
- Ừ, ngủ dữ quá, quên mất nhiệm vụ đưa rước chị luôn hả? – Ẻm đáp nhưng không nhìn mình.
- Sao chị Diễm không kêu T dậy? – Mình gãi đầu.
- Chị Diễm thấy T ngủ ngon quá, không nỡ gọi dậy, định tự đi. Mà Uyên không an tâm nên đưa chị đi giùm T rồi. – Ẻm liếc mình.
- Ờ, vậy hả? Cảm ơn!
Ậm ừ vài câu, mình chui vào toilet súc miệng rửa mặt.
- Đói chưa? Dọn cơm ăn luôn nhen! – Mình vừa đi ra, ẻm đã hỏi.
- Ừ, ba mẹ T đâu rồi? Không chờ về hãy ăn?
- Dì dượng đi thăm ngoại từ sáng rồi, chiều mới về.
- Ax… không lẽ đi nói chuyện hôm trước à?
- Chắc vậy!
Mình bước lại bê nồi cơm, lấy chén đũa. Bữa nay chỉ có mình và em Uyên ăn thôi, thấy không khí hơi khác lạ.
Ngồi nhìn một bàn đầy ắp thức ăn, mình choáng váng. Gà ram, canh chua cá lóc, cà pháo, thịt ba rọi luộc, chưa kể một mớ tôm sú rim, món nào cũng một tô đầy. Cả nhà ăn còn không hết, đừng nói chỉ có mình và ẻm.
- Làm gì dữ vậy? Người chứ bộ trâu hay sao mà nấu nhìn thấy oải quá!! – Mình so đũa.
- Tiền của Uyên mua đó, không lấy của nhà T nấu đâu mà tiếc! – Ẻm ngồi vào bàn, tay xới cơm, mắt liếc mình.
- Vấn đề không phải tiền của ai, mà Uyên nấu nhiều quá, ăn sao hết? Phí lắm!!
- Ăn không hết thì bỏ, thà dư còn hơn thiếu! – Ẻm nghênh mặt.
- Ờ… tùy.
Mình cũng hết biết nói gì, im lặng chiến đấu.
Công bằng mà nói, tài nghệ nấu nướng của em Uyên có lẽ không thua kém gì chị Diễm. Chị từ bé đã chịu khó làm lụng, nấu ăn ngon cũng dễ hiểu, riêng em Uyên… mình chả biết sao lại nấu ăn giỏi thế?? Kiểu này, heo biết leo cây cả rồi.
- Ngon không? – Ẻm gắp con tôm bỏ vào chén mình, cười hỏi.
- Ờ… cũng được. – Mình không thích khen ẻm chút nào.
- Nấu từ sáng đến giờ, khen một tiếng cho người khác vui cũng không được sao? – Ẻm nhìn mình có vẻ bực dọc.
- Thấy ăn là biết rồi, còn bày đặt hỏi làm gì?? – Mình chép miệng, đũa gắp đồ ăn khí thế.
- Thích! Ăn thử gà coi vừa miệng không nè? – Em Uyên xé cái đùi đưa mình.
- Để đó đi, T tự ăn được rồi. Uyên ăn đi!
Ăn xong một chén cơm, mình đang định bới thêm thì ẻm đã giật chén, bới hộ mình.
- Uyên đừng tốt với T quá, được không? – Đón chén cơm từ ẻm, mình nhăn mặt.
- Nấu cơm ăn, sẵn tiện làm cho T ăn luôn, có gì đâu mà tốt! – Ẻm cứ ngồi nhơi nhơi, thỉnh thoảng ngó mình.
- Ừ, thì T nói vậy!
- Tại ở ké thấy ngại nên cố gắng thôi, đừng tưởng bở! – Ẻm trề môi.
“Vậy thì tốt” – Mình lầm thầm trong bụng.
Chén thứ ba, thấy ẻm lại muốn giành bới cơm, mình giật tay ra, tự bới.
- Làm gì sợ Uyên dữ vậy? – Ẻm tủm tỉm.
- Ờ, gay mà… thấy gái đẹp sợ lắm! – Mình nhún vai.
- Yên tâm đi! Uyên không có ý định phá hoại tình cảm hai người đâu! – Ẻm nhìn mình khá lâu, rồi nói.
- Ừ, vậy đừng tốt với T quá!! – Mình vừa nhai nhóp nhép vừa nói.
- Sợ thích Uyên sao? – Ẻm buông đũa, chống cằm ngó mình cười tươi.
- Không. Thấy áy náy thôi!
- Vậy tốt lại với Uyên là được rồi hì hì…
Mình không đáp, tranh thủ chan canh quất thêm một chén nữa rồi thôi.
- T chưa xin lỗi Uyên đó! – Ẻm chợt nói.
- Xin lỗi gì?
- Chuyện nghĩ oan cho Uyên hôm qua…
- Có thật oan không? Hay Uyên cố tình khiến T nghĩ oan? – Mình nhướng mắt.
- Trong lòng T… Uyên xấu xa đến vậy à? Bất ngờ quá!!! – Sau một lúc chằm chằm nhìn mình, em Uyên xịu mặt lắc đầu chán nản, xô ghế đứng dậy.
Mình thật sự không nghĩ xấu gì cho ẻm cả, chỉ là suy đoán thoáng qua thôi. Em Uyên cáo già quá, sành sõi quá, riết rồi nhiều khi mình chẳng biết lúc nào ẻm nói thật, lúc nào nói dối nữa. Trắng đen lẫn lộn vào nhau, mình mù màu luôn.
Dù đúng hay không, ẻm cũng nấu cơm cho mình ăn, nói vậy có phần hơi phũ.
- T đùa thôi! Không có ý gì đâu. – Mình gom chén bỏ vào bồn, nói nhỏ.
- T nghĩ gì Uyên hiểu mà, không cần giải thích! – Ẻm thản nhiên, tay đều đều tráng chén đũa.
Mình lau dọn xong, len lén chui lên phòng. Chẳng biết sao, mình thấy sợ mỗi khi ở riêng với ẻm.
…
Chiều chủ nhật, như thường lệ mình rước chị về rồi chuẩn bị đi lễ. Hai cô nàng gặp nhau là hót ríu rít, tíu tít sắm tuồng, lâu kinh khủng. Mình sợ trễ lễ, cứ lâu lâu lại đứng dưới nhà réo lên nhắc chừng om sòm.
Chờ mãi mới thấy chị và em Uyên xuống, người váy vàng, người váy hồng, chói chang rực rỡ còn hơn mặt trời mùa hè.
- Đẹp không T? – Thấy mình nhìn đắm đuối, chị e thẹn hỏi.
- Chị lúc nào chẳng đẹp, hỏi lạ!! – Mình cười he he.
Xe mình đẩy sẵn ra sân cả rồi. Bây giờ đến vấn đề quan trọng đây, chị sẽ đi với ai? Lúc trước em Uyên chưa biết chuyện, chị không dám đi cùng mình cũng phải, nhưng giờ tình thế đã khác rồi. Mình không muốn cứ phải chai mặt chạy lọt tọt theo hai cô gái xinh đẹp, người ngoài nhìn vào lại tưởng thằng này bám theo làm quen, quê và khổ sở lắm!!
Mình và em Uyên đều yên vị trên xe, chị đứng xớ rớ hết ngó ẻm rồi lại nhìn mình. Chắc muốn đi với mình nhưng lại sợ em Uyên tủi thân, hoặc trách chị trọng sắc khinh bạn.
- Chị lên đi với em nè!! – Mình vỗ nhẹ yên xe....