↓↓ Truyện Yêu Thầm Chị Họ - KhoViGaiTheo Full
![]() | ![]() ![]() |
#1 |
Trong bữa cơm, em Uyên ăn rất tự nhiên. Chẳng những thế còn gắp thức ăn cho mẹ mình, ba mình cũng được ẻm chăm sóc tận răng. Hai ông bà khoái chí cười tít mắt. Mình thấy mà khó chịu!
- E hèm…bữa nay nhà mình có thêm thành viên mới, hai bác rất vui…
Khoảng giữa bữa ăn, mẹ mình chợt nói.
- Con đã đến nhà bác ở, thì cứ tự nhiên như ở nhà mình nhen Uyên!
- Dạ. Cái đó bác khỏi nói, con tự nhiên lắm hi hi…
Zzz, ăn nói với mình thì chả xem ra kí lô nào, mà nói chuyện với ba mẹ thì cười tíu tít, một dạ hai thưa. Con này hai mặt vãi, không xài được. Đã vậy còn tự hào về cái khoản tự nhiên ở nhà người khác nữa chứ, pó tay toàn tập.
- Nhưng mà…bác có cái này nhắc nhở con…
- Dạ, bác cứ nói, con đang nghe ạ!
- Nhà dù sao cũng có đàn ông con trai, bác trai già cả rồi không nói, nhưng thằng T còn nhỏ, mốt con ăn mặc kín đáo một chút nhen con.
- Dạ, con biết rồi..
Mình nghe mà hả dạ trong lòng, có thế chứ, ít ra cũng phải chỉnh sửa một chút cho ẻm đi vào lề lối gia đình. Cơ mà lại có chút tiếc nuối, từ nay chắc ít được ngắm cảnh xuân tươi mát mẻ rồi…
Ăn xong mình định dọn phụ chị, nhưng thấy có em Uyên cũng xăng xái giúp rồi nên thôi, đứng chỉ đạo vậy. Mình bảo đảm ẻm thuộc dạng ham chơi lười biếng, chắc mới đến ở nên cố ra vẻ thôi. Vài hôm nữa sẽ hiện nguyên hình cho mà xem.
Dọn dẹp đâu đó sạch sẽ, mình tính rủ chị ra ban công chơi, nhưng em Uyên đã kéo chị lên phòng thử đồ gì đó, hình như định tư vấn chuyện làm đẹp chị em với nhau. Mình đứng bên ngoài, chờ mãi không thấy cửa mở, hai người trong phòng cứ rì rầm to nhỏ, chả biết nói gì. Bực quá, mình đi lại gõ cửa.
- Gì vậy?
Em Uyên hé cửa, ló mặt ra.
- Làm gì đóng cửa trong đó lâu vậy? Không được dạy hư chị Diễm nhen!
Mình cau có.
- Lo quá ta, làm như chị Diễm là bạn gái T vậy? Chỗ đàn bà con gái tâm sự, vào làm gì? Đi chỗ khác chơi đi.
Dội cho mình một tràng liên thanh, xong rồi ẻm đóng sầm cửa lại, bấm khóa trong luôn.
Mình đứng đực mặt ra đó, đầu óc choáng váng. Cái chuyện mà mình lo lắng đã đến rồi, còn khủng khiếp hơn mình tưởng tượng nữa. Không được, phải cầu cứu Thanh sida thôi.
Thế là mình đẩy xe ra, chạy đến nhà thằng bạn quý hóa. Vừa nghe mình kể về em Uyên, Thanh sida đã cực kì hứng thú, đòi mình chở sang để nó “tung chưởng hạ sát” ngay. Cơ mà ngồi chém gió một tí cũng khuya rồi, không tiện lắm, nên mình hẹn nó ngày mai hãy đến. Mình sẽ cố sắp xếp, hi vọng nó rước con cọp cái này ra khỏi hang giùm mình.
Về đến nhà, lên lầu thấy phòng chị vẫn đóng im ỉm, tiếng rì rầm trong phòng vẫn vang ra đều đều. Thế đấy, có bạn quên mất mình rồi. Chán nản quá, mình về phòng đóng cửa đánh “rầm”, leo lên máy tự kỷ cho vơi đi nỗi buồn bị bỏ rơi..
————————————
Hôm nay là ngày đầu tiên mình chính thức nếm trải mùi vị cuộc sống bị người thứ ba xen vào. 6h30 sáng, như thường lệ mình thức dậy, bước ra ban công vươn vai hít thở không khí trong lành, thấy bình minh thật đẹp! Quên khuấy đi mất sự hiện diện của con bé phá bĩnh kia trong chính ngôi nhà của mình. Mình chỉ thực sự nhớ ra khi đi vào toilet.
Nhà có hai toilet, một trên lầu và một ở tầngtrệt, phân chia rõ ràng. Toilet trên lầu dành cho mình và chị, toilet còn lại dưới nhà thuộc về ba mẹ sử dụng. Thường ngày chị đều dậy rất sớm, nên khi mình thức chị đã vệ sinh cá nhân xong cả rồi, toilet chẳng bao giờ bị kẹt. Hôm nay lại khác hẳn.
Cửa toilet đóng kín, tiếng nước chảy ào ào phía trong, hôm nay sao chị dậy muộn thế nhỉ?
- Chị sắp xong chưa vậy?
Mình gõ nhẹ cửa.
Không nghe ai trả lời, mình gõ cửa tiếp một lần nữa, đáp lại vẫn là sự im lặng cùng tiếng nước chảy. Hôm nay tiết đầu của ông thầy rất khó tính, vào lớp trễ xem như bị điểm danh vắng mặt, mình nghỉ nhiều rồi, thiếu lần nữa có khi sẽ bị cấm thi.
Chờ thêm khoảng 10p nữa chẳng thấy chị ra, sợ trễ giờ, mình cuống cuồng chạy xuống dưới nhà. Phù… may quá, toilet dưới này trống, mình phóng vào ngay. Nhưng bỗng nhớ ra bàn chải đánh răng mình để trên lầu, giờ có toilet mà chẳng có bàn chải cũng như không, đành bực dọc đi ra. Nhìn qua bếp chợt thấy chị đang làm món trứng ốpla cho cả nhà ăn sáng.
- Ủa, em tưởng chị đang sử dụng toilet trên lầu chứ?
Mình ngạc nhiên hỏi.
- Chị xong từ sớm rồi mà, chắc bé Uyên đó.
Chị cười tủm tỉm.
Lúc này mình mới chợt nhớ ra nhà mình vừa có thêm một nhân khẩu, cơn bực bội bắt đầu dâng lên. Nãy giờ nghĩ là chị nên mình nhường, giờ nghe ra chính con nhỏ đó đang chiếm giữ toilet, mình kêu lại chẳng thèm trả lời, máu nóng dâng lên não, đùng đùng leo lên lầu.
Toilet vẫn còn đóng im ỉm.
“Rầm… rầm”
- Đưa giùm cái bàn chải đánh răng coi.
Chân mình đá mấy cái vào cửa, miệng gầm gừ.
- Lẹ, trễ giờ rồi.
Không thấy cửa mở, mình đá tiếp.
“Kéttt..”
Em Uyên bước ra, đầu vẫn còn ướt, trên người chỉ quấn cái khăn lông.
- Làm gì kêu thấy ghê vậy? Biết phép lịch sự tối thiểu không?
Ẻm trừng mắt với mình.
- Biết mấy giờ chưa hả? Trễ giờ học của T rồi, mốt Uyên dậy sớm giùm cái đi!
Mình độp lại. Đang bực bội, đừng nói là chỉ quấn khăn, cho dù khỏa thân cũng chả xi nhê gì với mình.
- Trễ học là chuyện của T, liên quan gì đến Uyên? Sợ trễ thì mai mốt ráng mà dậy sớm đi.
Ẻm ném vào mặt mình một câu, rồi thản nhiên vào phòng đóng cửa lại.
“Chả hiểu loại người gì thế này??”
Mình lầm bầm, cố nén cục tức trong lòng, tranh thủ súc miệng rửa ráy.
Thay đồ xong, mình xuống nhà đẩy xe đi học ngay, chẳng kịp ăn sáng. Trễ giờ rồi, đành nhịn vậy.
- T ăn sáng rồi hãy đi, đói sao học nổi?
Chị chạy theo kêu mình.
- Em trễ giờ rồi, chị ăn đi.
Mình đáp.
- Đi lẹ đi, than trễ giờ còn đứng đó. Mai nhớ dậy sớm nha!!
Em Uyên tay cầm miếng bánh mì quệt trứng bỏ vào miệng nhai nhóp nhép, vẫn cố đá đểu mình. Miệng ẻm cười tươi, nên cả nhà ai cũng tưởng ẻm quan tâm mình mới nói vậy, đâu ai hiểu được nỗi khổ của mình.
- Thôi em đi học nhen, trưa gặp.
Mình giận lắm nhưng vờ làm lơ không thèm để ý, nói nhỏ với chị một câu rồi phóng xe đi.
Cả buổi sáng ngồi học chả vô đầu được chữ nào, nghĩ đến ẻm là mình sôi tiết. Thật sự mình chẳng phải là thằng cổ hủ, ngoại hình cá tính kiểu như em Uyên mình cũng đã gặp qua rồi, cá nhân mình thấy bình thường, mỗi người một style riêng, chẳng có gì để phàn nàn.
Nhưng do ẻm đến nhà mình ngay lúc đầu sôi lửa bỏng, khi tình cảm mình và chị đang mặn nồng, khác nào kỳ đà cản mũi, vì vậy mà mình có ấn tượng xấu về ẻm. Cái ấn tượng xấu do xuất hiện không đúng thời điểm, chứ chẳng phải vì phong cách của ẻm. Mà một khi đã ghét rồi, thì cái gì chả thấy xấu, các cụ có câu “ghét nhau ghét cả đường đi lối về” cơ mà. Mình đã không ưa em Uyên rồi, giờ ẻm còn công khai chống đối với mình, ấn tượng đã không tốt về ẻm giờ lại càng xấu thêm.
Trưa về nhà ăn cơm xong, để mặc chị và em Uyên dọn dẹp, mình lên phòng gọi cho Thanh sida. Giờ ẻm lù lù một đống đó, có muốn nói chuyện riêng tư với chị cũng không được, lo giải quyết cho xong con kỳ đà khó ưa này cái đã.
- Sao ku? Có gì hot à?
Thanh sida cười khà khà.
- Mày sắp xếp được chưa? Tối qua tao nhen!!
Mình vào đề ngay.
- Ok con dê. Khoảng mấy giờ qua được mày?
- Tầm 7h tối đi, có gì tao đt cho.
- Ờ, mà chắc em nó đẹp không đó? Móa, xấu tao giết mày..
- Yên tâm, nhớ đem theo ly tách hay gì đó để hứng nước dãi đi....