Teya Salat
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Yêu Thầm Chị Họ - KhoViGaiTheo Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Kệ chứ, tối có bao giờ Uyên qua phòng em đâu mà lo! – Tay mình vẫn siết chặt, mũi kê sát vào gáy chị, mình thích ngửi mùi thơm dìu dịu từ mái tóc chị tỏa ra.
Chẳng biết vô tình hay cố ý, sau câu nói của mình, không thấy chị phản ứng gì nữa. Có vẻ như chị cũng thấy được điều đó giống như mình, hay là chị biết rõ hơn mình?
- Em hôn cái hén! – Mình xoay mặt chị lại.
- Không cho! T ở dơ quá, ăn xong chưa súc miệng gì hết đã đòi hôn… – Chị cười khúc khích, lấy tay che miệng lại.
- Chài, hôm bữa chưa súc miệng mà có người còn dám hôn mình, giờ lại giả bộ sạch sẽ. – Mình nhướng mắt.
- Bữa đó T bệnh khác, giờ khác. – Chị lắc đầu quầy quậy, hai tay vẫn bưng chặt miệng.
- Ờ, nhớ đó! Không cho thì thôi, mốt đừng năn nỉ! – Mình làm mặt giận.
- Ừm, tội T còn treo ở đó, chị chưa xử là may. Còn dám đòi hỏi giận hờn, hứ!
- Tội gì nữa?
- Tự hiểu. Chị dọn xuống nhen, trễ rồi, để dì chờ la chị đó!
- Zzz… thôi cho em hôn má vài cái đỡ ghiền cũng được! – Hết cách, mình đành xuống giá.
- Hi hi… vậy thì được. Lẹ đi, chị còn tắm nữa! – Chị cười mỉm chi, ghé má lại gần mình.
- Hôn mà cũng hối, làm mất hứng quá! – Mình gầm gừ.
Nhìn cái má trắng mịn màng phơn phớt hồng vì mắc cỡ của chị, mình thèm cắn cho vài phát, vậy mới sướng.
Nhưng lại sợ chị đau, rủi cắt luôn không phát lương ngày cho mình nữa thì chết. Mà cũng lạ, mình và chị quen nhau khá lâu rồi, hôn chị nhiều không đếm được, nhưng lần nào chị cũng thẹn thùng cứ như lần đầu tiên, làm mình ngượng theo.
- Lẹ đi T, nhìn gì lâu quá à! – Thấy mình ngồi đơ như tượng, chị lại hối.
- Hối một lần nữa em không cho chị xuống luôn đó, tin không? – Mình lừ mắt.
- Tại T lâu quá mà! – Chị rụt cổ.
- Nè, nè, hôn cho chết luôn!
Mình kéo sát mặt chị vào, hôn tới tấp lên má, hết bên này đến bên kia, chắc cũng phải vài chục cái. Hôn xong thấy đầu óc quay cuồng luôn, không biết vì phê hay vì chóng mặt.
- Người gì mà bạo lực… – Chị liếc mình, nhanh tay thu dọn.
- Chưa xong đâu mà mừng, còn nữa… – Mình e hèm.
- Gì nữa…
- Thực hành thủ tục đi cưng! – Mình đưa mặt ra, chỉ chỉ vào má.
- Tưởng gì, hi hi… rồi đó! – Chị cười khúc khích hôn một cái rõ mạnh làm mình mém chúi nhủi.
- Bên đây nữa… – Mình đưa luôn má còn lại.
- T nhắm mắt lại đi! – Chị đá lông nheo.
- Bữa nay có vụ kêu nhắm mắt nữa ta? Vụ này mới à?
- Thì cứ nhắm mắt đi rồi biết. Nhanh đi, không thôi chị xuống đó!
- Ờ, rồi đó. Làm gì làm đi! – Mình cười dê, háo hức nhắm mắt lại.
“Bốp”
-Đệt…
Mình choáng váng mở bừng mắt ra, tay xoa má liên tục. Chị đã nhanh chân ôm mâm cơm lỉnh mất dạng, sau khi cho mình một cái tát nảy lửa. Là đánh yêu hay đánh ghen vậy trời? Chả rõ, chỉ biết mình đau muốn chảy nước mắt, thấy bảy tám ông sao nhảy múa khắp nơi.
Hồi trưa là thái độ kỳ lạ của em Uyên, bây giờ lại đến chị. Thêm vào chuyện thằng Quang, thằng Khang chưa giải quyết đến đâu, mình rõ hơn ai hết những ngày sắp tới đây giông bão sẽ còn trút xuống đầu mình nhiều nữa…
*****
- Reng… reng…
Chuông điện thoại reo ầm ĩ, mình vừa vào toilet chưa kịp rửa mặt đã phải vội vã chui ra. Tưởng ai gọi, hóa ra thằng bạn chí cốt Thanh sida.
- Tao nghe nè! – Mình lên tiếng.
- Xuống mở cửa cho tao lẹ coi, nắng quá!
- Ờ.
Tắt điện thoại, mình bước chầm chậm xuống lầu. Tính ra cũng đã gần 2 tuần kể từ hôm mình xuất viện, vết thương tạm ổn rồi, có thể đi tới đi lui, cử động nhẹ nhàng không sao.
Thanh sida đứng núp ngay thềm nhà, mồ hôi nhễ nhại. Vừa mở cửa mình vừa nói:
- Sao không bấm chuông mày?
- Bấm gãy cả tay, mày có nghe đâu. – Nó nhanh chân chạy vô nhà, miệng gầm gừ.
- Ờ, chắc tao trong toilet nên không nghe he he… – Mình phì cười.
- Đứng chờ lâu nắng vãi, làn da bánh mật của tao mà bị đen, mấy em chê thì mày xác định đi. – Thanh sida mở quạt trần, nằm bật gân ra salon.
- Có gì ăn dọn lên đi ku! – Mình chưa nói gì, nó đã mở lời “đề nghị”.
- Chết đói lâu năm hả? Để tao coi.
Mình lắc đầu, đi lại mở tủ lạnh ra xem có gì tọng vào miệng thằng bạn tham ăn chẳng khác Trư Bát Giới này không. Lần nào lại nhà mình nó cũng lục tung cái tủ lạnh, càn quét không thương tiếc, hôm nay nó kêu mình lấy đồ ăn đem lên đã lịch sự lắm rồi.
Bên trong tủ lạnh chất đầy trái cây đủ loại, khô bò khô mực, có cả mấy bọc chè chẳng biết của ai. Chắc chị Diễm và em Uyên mua để vào cho mình ăn vặt cũng nên.
- Đem hết lên đi, khỏi lựa. – Chờ lâu, Thanh sida hối thúc.
- Có gì đâu mà đem. – Mình ậm ờ.
- Mọi lần nhiều trái cây lắm mà. Nay mày què quặt, đáng lẽ phải được chăm sóc kỹ lưỡng hơn mới đúng chứ? – Nó nhìn mình nghi ngờ.
- Thì cũng có, mà sợ mấy trái này mày không ăn được.
- Trái gì? Ăn không chết thì tao ăn được hết!
- Bí đao. Ăn không? Có hai trái tổ chảng nè.
- Đệt, giỡn mặt hả mày? Cho mày 10s tự nguyện hiến dâng đó, đừng để tao ra tay, hối cũng không kịp! – Thanh sida cười hềnh hệch.
Chọc nó tí cho vui, mình lấy rổ lùa đống trái cây vào, cầm thêm bọc muối tôm thảy lên bàn.
- Nhiều quá ăn sao hết! – Thanh sida bật dậy, miệng khách sáo vài câu, tay cầm trái xoài tứ quý chấm muối quất luôn, khỏi gọt cắt gì ráo.
- Lần nào cũng nghe câu này, vậy chứ cái hột cũng chẳng còn. – Mình chép miệng.
- Bạn bè quý ở cái tình đó ku, quý mày nên gì của mày tao cũng ráng đón nhận hết. – Thanh sida miệng nhai nhồm nhoàm nói.
- Ờ, tao hiểu tấm chân tình của mày! Cái đầu sao rồi? – Mình vạch tóc nó ra nhìn.
- Lành rồi, gỡ mài xong lại đẹp trai như xưa thôi!
Nhìn vết sẹo đen thùi như con rết trên đầu nó, mình thấy hơi xót. Vì chuyện riêng của mình, báo hại cả đám bạn phải chịu khổ lây. Thế mà chẳng nghe thằng nào trách một lời.
Thấy mình im lặng, Thanh sida cười ha hả:
- Cảm động quá hả? Mốt có gái đẹp nhường tao là được rồi, coi như bù đắp phần nào!
Không biết nó vô tình hay cố ý mà nói câu này, làm mình nhớ đến chuyện làm mai em Uyên cho nó, bỗng thấy nhột nhột.
- Mày với em Uyên sao rồi? – Thanh sida trầm ngâm một lúc rồi hỏi.
- Ý mày là sao? – Mình khó xử quá, không biết nói thế nào nên hỏi lại.
- Tao muốn nói tới chuyện gì, mày hiểu mà!
- Ừm, thì tao với ẻm vẫn bình thường, có gì đâu! – Mình nhún vai.
- Công khai chưa? – Nó cười cười.
- Hả? Ờ…
Đang ấm ớ chưa biết làm sao cho nó hiểu, đừng hiểu lầm, Thanh sida khoác vai mình:
- Chuyện em Uyên thích mày, tao biết lâu rồi. Từ hôm đầu tiên mày kêu tao qua giới thiệu ẻm, nhìn thái độ tao đã hiểu. Nhưng mày yêu chị Diễm, không muốn làm gì có lỗi nên đá em Uyên sang cho tao. Tao cũng định nhân cơ hội đó tán ẻm, sẵn tiện giúp mày đỡ khó xử, mà lại không thành công. Tao nói đúng không?
- Ờ, cũng… đúng…
- Cơ hội đến tay, tao không tận dụng được, chịu thôi! Nói thẳng là cũng tiếc lắm, em Uyên đẹp, giàu có lại cá tính, thằng nào chả mê. Nhưng khổ nỗi ẻm lại chỉ thích mình mày, tao cũng hết cách. Tao không trách, cũng không hiểu lầm hay nghĩ sai gì về mày hết. Mày vẫn là thằng bạn thân nhất của tao, ok?
- Ừm…
Thật ra mà nói, bọn con trai thường xuề xòa hơn con gái nhiều. Chơi với nhau lâu rồi, việc gì cũng tự hiểu thôi, không cần nói ra. Chung quy cũng vì nghĩ mình là đàn ông, không nên trải lòng, bày tỏ suy nghĩ cảm xúc này nọ ra ngoài với người khác, làm như thế thấy yếu đuối và lắt nhắt quá.
Đây cũng là lần đầu tiên Thanh sida nói chuyện chân thành với mình, có lẽ nó hiểu được nỗi khổ của mình, muốn giúp mình cởi bỏ tâm lý, cũng như tránh mọi hiểu lầm không đáng có giữa mình và nó.
Mình thật sự cảm kích nó. Thanh sida mà là con gái chắc mình đè ra hôn tại chỗ rồi, chỉ tiếc nó lại là đực rựa chính cống, đành bỏ ý định vậy....
« Trước1...115116117118119...126Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ