↓↓ Đọc Truyện Cô Ấy...Là Của Tôi Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Nó tựa lưng vào cánh cửa, tự cốc đầu mình mấy cái:
- Ngu quá đi, hồi nãy mình để quên đồ trong phòng mà nhìn thấy hắn cái mình quên béng mất…huhu…
Trên người nó hiện tại chỉ quấn có 1 cái khăn to, mặt đỏ như mới vừa ăn phải ớt.
5′ sau nó đi ra với bộ đồ hoàn chỉnh, nó giục:
- Đi thôi!
- Cậu mặc cái đó đi á? – Phong chỉ vào bộ đồ Nhi đang mặc, lại quần jean với áo sơ mi.
- Sao?
- Làm bạn gái tôi thì phải mặc diện 1 tí đi chứ?
Nói rồi hắn thảy cho nó 1 cái túi giấy màu hồng.
Nhi chụp lấy, mở ra xem. Nó lôi ra 1 cái váy màu hồng, chắc dài tới đầu gối nó, phần trên ôm sát lấy người, phần dưới xòe ra được xếp thành 2 lớp, lớp ở ngoài mỏng và trong suốt để người khác có thể thấy ở trong là 1 lớp hồng hơi đậm được cắt xẻ rất chi là đẹp mắt ( huhu mình tả đại đó, tại vì mình mù về thời trang nhắm)
Còn nữa, ở dưới đáy túi là 1 đôi cao gót…màu hồng.
Nhi xem xét 1 hồi:
- Cậu thích màu hồng lắm à?
- Không, tôi nghĩ con gái ai cũng thích mặc váy màu hồng nên mua đấy, không biết có vừa cậu không nữa.
- Thế không thích màu hồng và không thích mặc váy thì không là con gái à? – giọng Nhi càng lúc càng đanh lại.
Hy chen vào:
- Thế chị Nhi không phải con gái rồi.
- Im ngay, tao không là con gái thì là con gì?
- Là sao? – Phong khó hiểu.
Nhi thở mạnh 1 cái, gằn từng chữ:
- Tôi…cực…ghét…màu…hồng…và…cực ghét mặc váy cậu biết không hả?
- HẢ?
- Tôi không mặc đâu.
- Sao lại thế được?
- Cậu nghĩ sao vậy hả? đã là váy rồi lại còn màu hồng nữa là sao?
- Chị thấy sao chứ…em thấy đẹp mà.
Hy nhanh tay chụp lấy cái váy mới bị Nhi cho đi máy bay miễn phí.
- Nói vậy cậu không mặc à? – Phong nhìn nó.
- Không!
- Là váy nhưng không phải màu hồng có được không? – Phong tiếp.
-?
- Còn 1 cái này nữa màu xanh lá cây, đi thôi.
- đi đâu?
- Chọn váy cho cậu rồi còn trang điểm nữa, tôi không muốn bị mất mặt vì cậu đâu?
- Thế còn cái này thì sao? – Hy đưa cái váy lên, hỏi.
- Nếu em thích thì cứ giữ lại.
Hắn nói rồi kéo nó ra ngoài.
Tại shop thời trang MM…
- Mặc cái này vào – hắn thảy cho Nhi 1 cái váy giống hồi nãy nhưng là màu xanh lá cây.
- Nhưng… – định phản đối nhưng nhìn thấy khuôn mặt hắn “hơi đáng sợ” nên nó lủi thủi đi vào phòng thay.
- Khoan đã. – nó chưa kịp đi vào đã bị hắn gọi lại.
- Gì nữa?
- Mang cái này nữa… – hắn đưa cho Nhi 1 đôi giày cao gót màu xanh lá cây luôn – cả cái này nữa – và hắn đưa cho nó 1 cái túi xách nhỏ màu xanh lá cây nốt (tại tg bị ghiền màu xanh lá cây đó mà) – tôi đi đây 1 tí, xíu quay lại.
Nó bước ra khỏi phòng thay đồ bằng những bước đi chập chững vì không đi quen giày cao gót.
- Oa…bộ váy này hợp với em thật đấy! – 1 chị nhân viên la lên.
Nó không nói gì, chỉ cười cười.
- Em đi theo chị.
- Đi đâu ạ?
- Cậu Phong bảo trang điểm nữa mà.
- Ơ…mà hắn đi đâu rồi.
- Cậu ta cũng phải lực đồ cho mình nữa chứ?
- À…
Phong đã chuẩn bị xong, hiện tại hắn đang đứng đợi Nhi, mấy đứa con gái đi qua cứ tấm tắc khen hắn mãi.
Bây giờ hắn đang mặc 1 bộ đồ vest kết hợp với 1 đôi giày cổ cao, tất cả đều màu trắng.
Hắn bỗng khựng lại, như người mất hồn khi nhìn thấy Nhi đang từ từ bước ra.
Mái tóc dài của nó được thả xuống, thẳng tắp như mới duỗi, khuôn mặt trang điểm nhẹ cùng với đôi môi xí muội nhìn rất dễ thương.
Hắn nhìn nó ngất ngây, tim đập liên hồi cho tới khi nó đánh cái bốp vào lưng hắn:
- Sao thế? Thấy tôi đẹp quá hả?
Hắn giật mình, bối rối nhưng cũng ráng nhìn lại nó và chê bai:
- Đẹp cái con khỉ, nếu không muốn tôi nói cậu là người 2 lưng thì…
- Im. – nó cắt ngang, dám nói nó là người 2 lưng à?
- Nhìn 2 người đẹp đôi quá à? – nhân viên 1 thốt lên.
- 2 người đẹp như tranh ý. – nv 2.
- Cứ như hoàng tử với công chúa chị chỉ?
-…
-…
Nó mặc kệ cho mọi người nói cái gì vì nó nghĩ mấy người đó chỉ nịnh thôi, công việc mà.
Trong khi đó, tại nhà Minh…
- Để em thắt cho… – Khanh không biết từ đâu chạy vào giành lấy cái cà vạt thắt cho Minh.
- Sao em vào được đây.
- em có chìa khóa.
- Sao em lại có?
- em lấy của anh.
- Ơ..con nhỏ này…
Khanh tí tởn:
- Xong rồi…mà anh nè…
- Gì?
- Ưm…hình như xíu nữa có cái vụ khiêu vũ đúng không?
- Thì sao?
- Em làm bạn nhảy của anh nhé?
Minh vừa cột dây giày vừa nói như không quan tâm:
- Tùy em…với lại, ba anh chỉ lợi dụng cái vụ sinh nhật của anh để giao lưu với đối tác thôi, anh còn lạ gì.
Tại khách sạn Phương Đông…
Khách khứa đã tới đông đủ, hàu như chỉ là các mối làm ăn của gia đình Minh.
Hắn cùng những người bạn mà chúng ta đã biết trừ Phong và Nhi đang đứng ở đại sảnh.
- Thằng Phong chừng nào tới?
- Chắc sắp rồi, nghe đồn anh ý mang cả bạn gái.
Tiệc bắt đầu đã được 30′…
1 chiếc xe limo dừng lại trước cửa khách sạn.
1 trai 1 gái bước xuống.
Phong đưa khủyu tay cho Nhi.
- Gì? – nó ngây thơ hỏi lại.
- Khoác vào.
- Tại sao?
- Cứ khoác đi, hỏi nhiều.
Phía bên kia, ông Lâm Trấn (ba Phong) và ông Trần Huy (ba Minh) đang nói chuyện rất vui vẻ, tay người nào người nấy đều cầm ly rượu vang.
2 người bắt gặp Nhi và Phong đang đi vào.
- Phong, sao giờ này con mới tới? – ông Trấn hỏi con mình.
- Con kẹt xe.
- Ơ…Phong kìa, còn người đi bên cạnh sao nhìn…quen quen… – Linh chỉ tay về phía 2 đứa.
- Nhi? – Hoa ngỡ ngàng đẩy gọng kính.
- Con nhỏ này, sao là Nhi được, nó bận đi đâu đó với ngoại nó mà, với lại…nó đâu có đẹp thế?
- Nhưng..giống lắm, biết đâu nó định tạo bất ngờ thì sao, lại đó đi.
Rồi cả đám kéo lại phía Nhi và Phong.
Ông Trấn quay sang Nhi:
- Thế còn ai đây?
- Bạn gái con ạ. – vừa nói hắn vừa thụi Nhi 1 cái ngay lập tức nó như con rô bốt cúi đầu xuống lễ phép:
- Con chào bác ạ!
- Bạn gái? – Minh cùng mấy đứa loi choi kia sau khi đã xác nhận đúng là Nhi vô cùng ngạc nhiên trước câu nói “bạn gái con ạ” của Phong.
Nhi ngước mặt lên:
- Ơ… – nó không tưởng tượng được là đám này cũng ở đây, nhất là khuôn mặt Minh lúc này đã lộ rõ vẻ tức giận thay cho bộ mặt sắc lạnh ban nãy.
“Vui rồi đây” Phong vẫn với nụ cười gian xảo, kéo Nhi lại gần, khoác tay lên vai nó.
***
Xoảng…
Phá vỡ bầu không khí ngột ngạt sắp sửa bao trùm, 1 tiếng bể vỡ vang lên, tất cả quay sang nhìn ông Huy, ly rượu trên tay ông đã trở thành từng miếng thủy tinh li ti dưới nền nhà lẫn vào dòng nước đỏ nhạt.
Mặt ông Huy trắng bệch, đôi môi khẽ run lên, mắt vẫn dán vào người con gái mà mới được con trai của đối tác gọi là bạn gái, đầu óc hỗn loạn “Giống…giống quá…”
Nhi hơi khó hiểu tại sao ông ta lại có hành động đó.
- Chủ tịch không sao chứ? – ông Trấn lên tiếng hỏi.
Ông Huy giật mình, quay sang cười gượng:
- À…không…không sao…
- Anh bị sao vậy? – bà Vân (mẹ Minh) lo lắng chạy tới.
- à…không…tôi đi rửa mặt 1 lát. – nói rồi ông quay người vào trong, đầu óc vẫn quay cuồng như chong chóng, mặc dù rất giống con người đó nhưng ông không muốn nhìn thêm, vì càng nhìn…kí ức đau buồn mà ông đang cố gắng quên suốt mười mấy năm nay lại càng hiện về rõ rệt hơn.
Bà Vân nhăn trán nhìn theo chồng mình rồi quay sang đám bạn của Minh:
- Các con là bạn của Minh hả?
- Dạ!
- Ơ…Phong, sao con đến trễ thế? – bà hỏi Phong rồi di chuyển con mắt qua Nhi, thoáng giật mình, bà làm đổ 1 ít rượu xuống nền sáng láng ” Sao…sao lại…?”
Phong nhận ra ánh mắt bà Vân nhìn Nhi rất lạ, nhưng vẫn cười:...