Lamborghini Huracán LP 610-4 t
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Cô Ấy...Là Của Tôi Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Nó lần mò khắp người, tìm điện thoại:
- Sh!t, lại quên rồi…điên thật mà.
Thế là nó bắt đầu lanng thang tìm lối về, mặt không thể nào không nhăn nhó cho được, nó khẽ thở dài, có lẽ nó đã mất đi 1 người bạn rồi.
Quỳnh lững thững về tới sân, Hoa chạy ra hỏi:
- Này, có biết 10′ nữa là xe chạy rồi không? Đi đâu vậy hả?
Minh ngó nghiêng:
- Nhi đâu? Không phải Nhi đi với cậu sao?
- Nhi về thành phố trước rồi.
Sao nó lại có thể trơ trẽn như thế nhỉ? Nói Nhi về thành phố sao?
Hải xông tới:
- Em nói Nhi về thành phố trước rồi là sao?
- Ừ thì…Hồi nãy con bé Hy nó gọi lên nói là nhà nó có chuyện nên nó ra bắt xe về trước rồi.
- Sao không nói cho ai biết chứ? – Minh.
- Thì nó nhắn em nói lại cho mọi người nè.
- Xe mình 1 giờ chạy, sao nó không đợi 1 tí rồi cùng về luôn. – Linh.
- Chắc nó nóng ruột quá đấy mà.
- Mà nhà nó có chuyện gì?
- Không biết.
Hoa chìa điện thoại Nhi trên tay:
- Điện thoại của nó đây mà, con Hy gọi vào đâu.
- Mày ngốc thế, con Hy nó gọi xong con Nhi nó mới đi, chắc vội quá nên quên đấy mà.
- Con Nhi đi không mang theo đồ luôn này.
- Thì mang theo cho nó đi.
Quỳnh diễn cũng hay thật nhỉ? Nói cứ như là mọi việc là sự thật không bằng.
Khi tất cả đã lên xe, xe chạy được khoảng 15′ rồi, Minh chợt nheo mày:
“Gọi từ lúc ở nhà mà, có gì thì nói 1 tiếng có bị gì đâu.”
Hắn quay qua nhìn Quỳnh đang ngủ trên vai hắn, rồi quay xuống cái ghế đằng sau chỗ Hoa ngồi:
- Hy là ai thế?
- Em Nhi. – Hoa.
- Em sao? Sao tôi không bết cậu ta có em nhỉ?
- Có nói đâu mà biết.
- Cậu…đưa tôi điện thoại của Nhi đi.
- Làm gì?
- Đưa đi.
Minh cầm điện thoại của Nhi trên tay, hỏi Hoa tiếp:
- Cậu ta lưu tên con bé là gì?
- Là Hy chứ là gì? Vậy cũng hỏi.
Minh mở nhật ký cuộc gọi trong máy của Nhi ra, hắn căng hết mắt ra nhìn:
- Chẳng có cuộc gọi nào của Hy cả.
- Cái gì?
Hoa hét lên, Quỳnh tỉnh dậy:
- Cái gì thế?
Hoa giật điện thoại của Nhi trên tay Minh:
- Đúng là chẳng có số nào của con Hy cả, người gọi cuối cùng là anh Hải vào hôm qua,vậy là chẳng có ai gọi cho nó cả.
Mọi người quay sang nhìn Quỳnh, nó giật mình:
- Biết đâu được nó xóa rồi thì sao?
Minh cười nhạt:
- Xóa? Trong lúc vội không thể thông báo cho ai biết như thế mà có thể thảnh thơi ngồi xóa sao?
Hoa & Linh lo lắng:
- Vậy là Nhi vẫn còn ở đó sao?
- LÀm sao đây, xe chạy xa mất rồi.
Minh đứng phắt dậy, hét lớn:
- DỪNG XE…
Hắn chạy 1 mạch về tới nhà ông ngoại, với vận tốc hắn chạy như thế thì đi thi chạy điền kinh chắc cũng giật được giải nhất chứ không chơi. Nhớ hồi nãy hắn la bác tài xế dừng xe làm ổng giật mình xém chút nữa là những hành khách trên xe đã lao xuống ruộng gặm cỏ với đàn trâu rồi.
Hắn chạy xộc vào trong nhà, thở dốc:
- Hộc…hộc…Mệt…mệt quá…
Ông ngoại đang ngồi trên bàn uống nước chè, thấy thế liền ngạc nhiên hỏi:
- Ơ, không phải xe chạy rồi hả?????
- Ngoại…thấy Nhi đâu không?
- Nhi? À, cái con bé tóc dài ấy hả?
Minh gật đầu lia lịa, mồ hôi nhễ nhãi đổ trên trán.
- Chứ không phải mấy đứa đi chung sao?
- Ax…vậy là Nhi không về đây?
- Từ lúc tụi bây đi đến giờ đâu thấy con bé nào về đây đâu chứ.
- Chết tiệt!
Minh chạy thẳng ra ngoài mặc kệ cho cơn mệt đang dày vò mình, hắn tiếp tục chặng đường tìm kiếm Nhi, đầu óc của hắn bây giờ chỉ nghĩ được như thế này ” Khốn kiếp, đã không biết đường còn bày đặt lang thang ở đâu rồi, để tôi kiếm được cậu đi, tôi sẽ giết chết cậu. ”
Nhi đang vòng quanh ở 1 xứ nào đó không phải là cái xóm ngoại của Tài mà nó đang ở xóm bên cạnh, lang thang 1 hồi tưởng về gần hơn ai dè lại đi xa hơn thế này đấy.
***
Chợt nó thấy 1 bà cô đi tới, nó chạy lại hỏi:
- Cô ơi, cô có biết nhà ông ngoại của Tài ở trên thành phố không?
- Là ai thế?
- Cô không biết?
Người đàn bà gật đầu rồi bỏ đi, nó ngồi thụp xuống:
- Chết rồi, làm sao đây? Nhi ơi là Nhi…
- LÊ THANH NHI!
1 giọng nói à không giọng hét cất tới, Nhi vẫn ngồi đấy nghe cái giọng rất đỗi quen thuộc:
- Cha mẹ ơi, ngồi 1 lúc xong giờ bị ảo giác luôn này…
- NHI…
- Ôi, sao mà nó giống thật thế nhỉ?
Nó đứng dậy, thấy hình bóng ai từ xa đang chạy tới, nó dụi mắt, nó đang nghĩ ở đây là sa mạc hay sao mà ảo giác lắm thế…
- NÀy, khoai lang…
Nó giật mình, không phải ảo giác, là thật…
Người con trai đó mang theo cả sự mệt nhọc, mồ hôi vẫn lấm tấm không ngưng chạy tới ôm chầm lấy nó:
- Cậu…đi đâu…vậy…hả?
Từng chữ ngắt quãng đủ hiểu hắn mệt như thế nào. Nhi vui mừng định ôm lại hắn nhưng rồi lại tức giận đẩy hắn ra 1 cách thô lỗ:
- Tại ai mà tôi ra như thế này chứ?
- Không lẽ tại tôi?
- Còn phải hỏi.
- Quỳnh…nói gì sao?
Nó không nói gì, mắt nhìn sang chỗ khác, đổi chủ đề:
- Mọi người đâu?
- Về rồi.
- CÁI GÌ?
Nó trố mắt nhìn Minh:
- Về rồi là sao?
- Quỳnh nói…là cậu về thành phố trước rồi nên tụi tôi cũng đi luôn.
- Quỳnh á? Nó dám…Nhưng sao cậu còn ở đây, chẳng phải xe chạy rồi sao?
- Đúng là xe chạy được 1 đoạn xa rồi nhưng tôi biết Quỳnh nói dối nên quay lại…
- Cậu…lo cho tôi?
Nhi vẫn nhìn Minh không rời khiến hắn bối rối quay sang chỗ khác. Chuyện lạ thật, trước giờ Minh chưa từng đổ vì cô nào mà giờ lại như thế đấy nhỉ?
- Không lo tôi quay lại làm gì?
Nhi vẫn nhìn Minh chằm chằm, nhìn mặt hắn lúc này mới dễ thương làm sao…cho đến khi hắn quay đầu lại chiếu tướng nó:
- Nhìn cái gì?
Nó không nói gì, tới lượt nó bâng quơ nhìn xung quanh.
- Sao cậu tìm được tôi?
2 đứa chúng nó đang đi ra phía đường lớn bắt chuyến xe khác về thành phố, thấy bầu không khí im lặng nên Nhi lên tiếng.
- Không biết. – Đáp lại nó là 1 câu trả lởi cụt lủn.
- Không biết là sao?
- Thì tôi cứ chạy lung tung thôi.
- Sao…không phải là anh Hải mà lại là cậu?
Minh dừng lại làm cho nó dừng theo, khoảng 5s sau thì bước tiếp ( rãnh ):
- Không biết.
Bước chân hắn dài mà chân của Nhi thì ngắn, bởi thế hắn thì đi thong dong còn Nhi thì phải chạy bên cạnh hắn “Cậu cứ như thế thì tôi phải làm sao đây”.
- Cậu đi chậm lại 1 chút không được hả?
Hắn không nói gì vẫn bước tiếp, Nhi tức mình không thèm chạy nữa, nó chậm rãi lết từng bước.
Minh đã bỏ nó 1 đoạn xa mà hắn đâu biết.
Hắn giật mình quay lại, nó vẫn ì ạch như 1 con rùa.
Hắn khẽ mỉm cười, chạy lại phía nó:
- Cậu đúng là có họ hàng với rùa mà.
Nhi ngồi bệt xuống:
- Cậu không thấy nãy giờ mình đi lâu lắm rồi hả? mệt muốn chết.
Hắn ngồi xuống, đưa cái lưng bằng phẳng lại phía nó:
- Lên đi.
- Cái gì thế?
- Chẳng phải cậu không đi được sao? Tôi sẽ cõng.
Nhi Nghe thế liền đẩy hắn qua 1 bên:
- Không cần, tôi tự đi được.
Nó đứng dậy định đi thì Minh kéo tay nó lại ngã lên lưng hắn:
- Đừng có mà bướng.
Rồi hắn xốc nó lên lưng, mặt nó hơi ửng đỏ quàng tay qua cổ hắn.
Hắn khẽ mỉm cười.
Ở trên xe, 2 đứa ngồi cạnh nhau, từ lúc Minh cõng Nhi đến giờ, 2 đứa không nói chuyện lấy nửa câu.
Nhi lại là người mở miệng trước:
- Cậu…
- Gì?
Hằn nhắm mắt dựa lưng vào ghế, không buồn nhìn Nhi 1 cái.
- Quỳnh…ghét tôi vì cậu đấy.
Hắn không nói gì, vẫn nhắm mắt.
- Nó nói tôi thích cậu…nên mới làm thế với tôi.
- Cậu trả lời làm sao?
- Đương nhiên tôi nói là không thích cậu rồi.
Nó thản nhiên nói, quên mất đối phương là người đang thích mình....
« Trước1...1516171819...55Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ