↓↓ Đọc Truyện Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ Full
![]() | ![]() ![]() |
#1 |
- Một trạm, ngắn thôi – Thầy tôi đã nhận ra điều đó.
Bạch Yến nhìn sơ qua một cái thì chuyền bóng về cho Như, đội bạn với số lượng đông hơn đang thể hiện sự chèn ép bên lớp tôi, nhưng con gái 10A3 toàn những người xinh đẹp, những cú chuyền dài đã xuất hiện, đây là một điều mà tôi hiếm thấy sự chuẩn xác khi họ tập luyện với nhau.
- Víu- Một cú sút bổng do Như thực hiện.
Người nhận được cú chuyền tưởng như đã bị bắt bài là Quỳnh sau cái màn tranh giành bóng trên không đầy quyết liệt, cho thấy đây là một trận đấy không dễ dàng với kết quả như thế.
Và rồi…
- Víu- Một cú sút dũng mãnh.
- Binh.
- Víu.
Và…
- Hoét- Tiếng thổi còi vang lên.
Và đồng nghĩa với việc…
- Bốpbốp… – Tiếng vỗ tay rầm trời.
- Hayquá.
- Kinhđiển.
- 10B2ăn hành 10A3 rồi.
- Mấyđứa 10A3 đẹp mà đá bóng cũng ghê nữa.
- Taokhoái cái ep mặc áo số 14 (Bạch Yến) với em số 12 (Như), đá xem đã. – “tổcha thằng này đi đá bóng hay đi ngắm gái thế, toàn chọn người đẹp để khen “.
- …
Sau cú chút đầy uy lực của Quỳnh thì trái bóng đã được cản phả bởi cú ngã người tuyệt đẹp nhưng không ngờ, nó văng ra đúng vị trí của Như đang đứng và chuyện cần xảy ra thì đã xảy ra, tỉ số lúc này 4- 0. Tôi thở phào nhẹ nhõm với ngày đầu ra quân của đội nữ.
Bọn họ ăn mừng với nhau không giống mấy đứa tôi, nở nụ cười đầy xinh đẹp và ánh mắt biết nói của con gái cho nhau, tôi cũng nhận thấy nụ cười đầy vui vẻ của Như. Trong người có một niềm vui khó tả khi nhiệm vụ của mình đã hoàn thành cực kì tốt được thể hiện qua trận đấu hôm nay…
Từ đó đến cuối trận đấu tỷ số lần lượt là, 5- 0, 6- 0 do Kim và Mai ghi một bàn từnhững tình huống sút phạt, công nhận con gái sút còn kinh điển hơn cả chúng tôi. Một trận đấu của nữ chỉ thua kém chúng tôi có 10 phút tức là hiệp thi đấu chính thức sẽ có thời gian là 35 phút.
Trận đấu kết thúc với mưa bàn thắng, những tiếng vỗ tay vang lên, những giọt mồ hôi đã rớt xuống, đó là phần thưởng giành cho giọt mồ hôi đầy quý báu. Ánh nắng gay gắt đã lên vào buổi trưa, làm cho hàng vạn người trở nên khó chịu, đến tận 3h chiều mới thi đấu. Bọn họ quyết định đi ăn mừng, nhưng tôi có một quy định là không ăn no trước giờ thi đấu vì dễ dàng bị run sợ cho nên đến một nơi yên tĩnh đến cho tâm hồn thoải mái trước khi bước vào trận đấu.
Nơi tìm đến vào buổi trưa của tôi chính là biển, “người bạn “quê hương đất tổ không thể nào quên…
Trên con đường đầy những tia nắng gắt, chạy xe có thể nhìn thấy bóng của bản thân đang ở dưới những chiếc câm xe đạp, hôm nay trời cũng ít những cơn gió thoảng qua rồi lại đi, những cơn gió tết, cho nên nắng nóng hơn bao giờ hết.
Tôi đi ra đến biển xách lên mình một cái ba- lô trong đó có hai bộ quần áo đã được thiết kế sẵn (lớp đặt mai bộ đồ của những “Pháo Thủ “). Nhanh chóng tìm kiếm một cái quán nước nằm ở những góc xa khuất nơi ồn ào mà những du khách đang hưởng thụ với những con tôm, con cá trên bàn.
Tôi đã tìm vị trí thích hợp, đó là một cái võng được mắc vào hai cái cây dương liễu trong rất mát mẻ, thích hợp cho một thằng không thích sự ồn ào. Tôi nằm xuống,rồi mua thêm 5 lon 7 up để chiều thi đấu còn uống, nhăm nhi chắc cũng đủ.
Nằm xuống thấy thoải mái, vơ đi hết biết bao nhiều là mệt mỏi trong cơ thể con người,nó trôi theo những làn gió của sóng biển cả nơi đại dương bao la, trôi theo dòng nước mát lạnh của lon 7 up.
Các bạn có từng đi biển bao giờ chưa? Nếu có hãy nhìn xem quang cảnh xung quanh thì chắc rằng sẽ yêu đời hơn bao giờ hết. Tôi cũng đưa mắt nhìn xung quanh, du khách đến đây cũng nhiều nhưng không bằng lúc nghỉ hè, lúc đấy là nhiều hơn bao giờ hết. Những đại gia đình đang quây quần bên nhau uống những ly bia mát lạnh,rồi ăn lấy đồ hải sản đặc trưng của vùng quê này.
- Cô ơi, cho con một ly tẩy – Tôi thấy uống 7 up nên có đá thì càng tăng hương vị.
Tôi thì ăn hoài mấy đồ biển đó nên sinh ra cũng ngán đi. Cuộc đời luôn là thế, người muốn không được nhưng người không muốn thì tự khắc sẽ đến. Tự nhiên trong ngườicó một cái gì đó dồi dào tâm hồn của một thằng điên, tôi huýt gió, rồi ngân nga những nốt nhạc, những bản nhạc không lời…
Chap 77:
- Tên ở đâu mà khùng không biết, trưa nắng uống 7 up rát cổ họng chết luôn. – Một giọng của con gái vang lên.
Bộ não với cái miệng dừng hẳn, xử lý những dữ liệu vừa đi vào bộ máy trung tâm vừarồi thì tôi xác định ngay có người đang nói xấu mình, đặc biệt là con gái nữa, nhưng cứ nghĩ cho nó đi theo một hướng khác hoàn toàn, không phải như thế.
- Ủa,chỗ nào thế ta – Một người con gái đang có dáng mảnh mai đứng trước mặt tôi nhìn ra ngoài biển, những hàng ghế dù, chắc đang kiếm người khách ấy.
Tôi biết là người đó đem cái tẩy đến cho mình nhưng ghét cái câu nói vừa rồi nên không thèm kêu làm gì, khoanh tay trước ngực nhìn dáng người ấy.
- Tócdài, giọng nói ngọt ngào, dáng chuẩn thế mà đi nói xấu người khác, tiếc thay cho số phận – Tôi thầm nói trong bụng.
- Mẹ ơi, ai vừa kêu tẩy thế – Người con gái quay mặt vào.
- ÔICÁI ĐÊCH – Tôi giật mình.
Và rồi…
- Ếế…
- Phịch.
- Ui…da – Tôi ôm cái lưng của mình.
- Haha. – Người con gái ấy ôm miệng cười và.
- Rỗn- Cái ly tẩy đã rơi xuống đất.
- Haha…a…haha – Dù đau nhưng tôi cũng tức cười.
Người con gái ấy không ai khác chính là bé con Trúc My, mặt hả hê lúc thấy tôi nằm gọn xuống đất nhưng lúc này khuôn mặt lại như đưa đám, còn tôi thì hả hê vì rớt cái ly và theo câu nói vừa rồi dự rằng sắp bị mẹ mắng cho một trận.
- Hứ,cái đồ xui xẻo – Em ngồi xuống nhặt từng mảnh vỡ ly.
- Đồ ám ảnh. – Tôi cũng đứng dậy
Gặp ba lần thì lần này cái xui xẻo ấy cũng bị người con gái kia ám ảnh, không hiểu sao, một lần thì bị phanh phui chuyện dốc tổ trước hai người con gái báo hại Như cho ăn bơ, lần sau gặp mặt nhau thì cãi nhau đầy nảy lửa, và bây giờ là tôi té võng. Đáng ghét thật mà.
- Anhkia, nói ai là đồ cô hồn thế?. – Em ấy đứng dậy.
- Nói cô đấy, đem xui xẻo đến cho tôi.
- Anh,…cái đồ hắc dịch.
- Ơ,cái con bé này, nhỏ mà cứ thích cãi nhau với người lớn là sau – Tôi đưa mặt lên cãi nổi cả gân cổ.
- Hớhớ, đồ ám ảnh xui xẻo, xui cho tôi tháng 7 chưa cúng cô hồn.
- Trời ơi ông nhìn xuống xem nè. – Tôi kêu trời chứ chẳng biết nói gì, kêu cho đỡ nhục chứ cãi không lại rồi.
Nhìn xung quanh thì thấy mọi người phát hiện mình đang cãi nhau với một người con gái, có một cái gì đó thấy nhục nhục sao ấy, tự nhiên con trai mà đi cãi nhau với con gái.
- Tha cho cô đấy.
- Trời,nói gì nghe không rõ, bắt đền cái ly đấy – Em thản nhiên mà nói.
- Sặc,đùa à, cô làm bể bắt tôi đền.
- Hớ, có đền không.
- Không.
- Mẹ ơi! anh này làm bể ly không đền nè. – Em ấy gọi vọng vào.
- ÁC- Tôi thốt lên.
- Héhé…
- Thôi đền…
- Xem như cúng cô hồn – Tôi lẩm bẩm.
Thế là sao một hồi tính tiền tôi tốn gần 80 ngàn với cái ly và 5 lon 7 up mát lạnh, có một cảm giác bực bội trong người với con bé Trúc Diễm vừa rồi, không hiểu lý do một đứa con nít như thế lại ngỗ nghịch và cãi nhau hay đến thế. Tôi đành ngậm ngùi chạy ra sân bóng đá của trường dù rằng mới hơn 13 giờ 30 phút. Chán gì đâu, không được gì cũng mất tiền, tôi quyết thù này phải trả…...