↓↓ Đọc Truyện Yêu Người Cùng Tên Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Vừa vào trong phòng thì Linh Nga gọi
- Anh à
- Ừ, anh đây, e chưa ngủ à
- E chưa, ng yêu gì mà cả ngày chẳng thấy gọi lấy 1 cuộc – giọng Linh Nga có vẻ giận dỗi
- Anh bận, quên mất, hề hề
- Đống quần áo của e anh bỏ vào máy giặt dùm e nha, e nhắc không anh quên
- Quần áo nào?
- Thì quần áo của e mặc mấy hôm vừa rồi đó, e để trong nhà tắm đấy
- Ừ, để chút anh xem
- Anh ơi… – Linh Nga thì thầm
- Hả?
- Em nhớ anh – Linh Nga nhỏ nhẹ
- Ơ, anh cũng yêu e lắm, à nhầm nhớ e lắm. Hề
- Thôi, e ngủ đây, anh ngủ ngon nha
- Ừ, good night hơ ni – tôi cười
Sáng hôm sau tôi dậy sớm xem Trang thế nào, ra ngoài thì cô bé vẫn còn nằm ngoài phòng khách trùm kín chăn. Cái áo lót vẫn nằm yên ở chỗ cũ. Tôi kéo chăn ra gọi Trang dậy
- Này nhóc, dậy đi
Chap 37:
- Anh để e nằm chút nữa đi, mà mấy giờ rồi anh – giọng Trang uể oải nói vọng ra, cô bé cố thu mình cuộn tròn vào chăn
- Sáng rồi, 6h rồi, dậy còn đi làm nữa. Dậy đi
Cô bé ngồi dậy dụi mắt , uể oải trong trạng thái mơ hồ
- Hôm qua e uống nhiều quá anh ạ – cô bé đưa mắt đảo xung quanh, nhìn lên phía trên thì thấy chiếc áo lót đang nằm chình ình đó. Trang ngại ngùng vội vơ lấy cái áo – Anh nhìn gì, chưa nhìn thấy con gái ngủ dậy bao giờ à?
- Ai làm gì đâu, dậy đánh răng rửa mặt đi rồi a lai về nhà thay quần áo – tôi cũng lảng ánh mắt ra chỗ khác để Trang đỡ ngượng.
Nói xong tôi đứng dậy đi vào bếp để nấu đồ cho bữa sáng. Cô bé thì đứng lồm cồm bò dậy gấp chăn màn rồi đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Bữa sáng được dọn xong xuôi, tôi ngồi lại bàn ăn đợi Trang đi ra để ăn sáng. Lát sau cô bé lò dò đi ra
- Xong rồi à, ngồi đi
- Vâng, anh nấu gì thế – giọng vẫn còn uể oải
- Có sữa với mì tôm thôi, nhà hết bánh mì rồi, ngồi ăn tạm đi. Ko ăn thì đi ra ngoài ăn
- Thôi, e chẳng ăn đâu, đắng miệng lắm
- Ai bảo uống cho lắm vào
- Mới sáng ra đã cằn nhằn e rồi, xi
- Lại còn không à, nói bao nhiêu lần rồi.
- Vâng vâng, e ăn.
Cô bé tỏ thái độ không thích thú cho lắm khi tôi bắt ngồi xuống ăn bữa sáng. Chắc vì bất đắc dĩ nên mới ngồi xuống ăn mấy miếng
- Anh – Trang hỏi tôi
- Gì thế?
- Hôm qua e có nói linh tinh gì không? Có làm gì anh không?
- Lúc nào e uống chả nói linh tinh. Còn làm gì anh ấy hả? Có chứ!
- Đùa, nói linh tinh nhưng mà nói thật đấy. – Trang nói bâng quơ
- Anh không biết, hay lần sau mỗi lần uống bia rượu anh lấy máy ghi âm lại cho e hôm sau nghe nha.
- Khỏi. Mà anh Tùng này – Trang bỗng hạ giọng xuống
- Hả
- Bố mẹ e thích anh lắm đấy!
- Ơ… Ai chả thích anh.
- Ý e ko phải như thế. Mà là…
- Thôi, ăn đi nhanh còn đi làm. Ngồi nói lung tung. Mà e cứ bia rượu vào là lại như thế à. Hôm qua ko phải là anh uống cùng e thì sao?
- Đâu phải với ai e cũng uống. E thề là chỉ ngồi với anh e mới uống đó
- Thề với chả thốt, con gái thì phải giữ gìn chứ, mình có cái giá của mình. Biết chưa
- E biết mà, hì.
- Mà định bao giờ lấy chồng đây, cứ định quanh quẩn bên cái thằng ế vợ này mãi à
- Quanh quẩn bên anh vui mà. E thích thế, với lại còn trẻ. E chẳng lo
- Bạn bè e có mấy đứa lấy chồng rồi e ko sốt ruột à?
- Việc gì e phải sốt ruột.
- Có cần anh làm mối cho không?
- Hông, e thích ai e sẽ tự tán. Mối với chẳng mai. Thời buổi nào rồi mà anh còn lạc hậu vậy. Đúng là ông cụ non!
Kể ra cũng đúng. Cô bé có quyền lựa chọn cho cuộc sống của mình mà. Nhưng biết đâu đấy, số phận đôi khi đưa đẩy chúng ta đến những nơi mà không phải cuối dòng, có thể dừng ở đâu đó ngoài kia. Sự bất ngờ của cuộc sống biết đâu lại tốt cho Trang, đôi khi toan tính nhiều quá lại chẳng có được kết quả như ý. Đời mà, ai ngờ trước được gì đâu!
Lát sau tôi và Trang ăn sáng xong, tôi lai Trang về nhà thay quần áo rồi đưa cô bé đến công ty. Như mọi hôm, như mọi lần và như mọi ngày, mọi người nhìn thấy tôi đi với Trang thì cứ cười, có người ngưỡng mộ, có người hơi ghen tị. Tôi thì tỏ ra nghiêm túc còn Trang lúc nào cũng cười và có vẻ hãnh diện lắm khi đi cùng tôi. Vào đến cửa công ty thì gặp chú Quang
- Cháu chào chú – tôi chào
- Ừ, 2 đứa mới sáng sớm mà đã quấn lấy nhau rồi à?
- Đâu có chú, bọn cháu mới…
- Vừa ăn sáng cùng nhau chú ạ – Trang nói chen vào
- Ừ, Tùng chút lên phòng chú gặp tí nhé.
- Vâng
Giữa giờ làm buổi sáng tôi lên gặp chú Quang
- Chú ạ
- Ừ, ngồi đi. Công việc chỗ ông Tuân sao rồi?
- Cũng ổn ổn rồi chú ạ, nhưng còn phải sửa nhiều lắm
- Sao không giao cho anh em chúng nó làm.
- Giao cho mấy ông sinh viên thực tập ấy hả chú? Công trình nhỏ thì được chứ công trình to cháu kiểm tra lỗi tùm lum. Cháu sửa lại mất công hơn ấy.
- Ừ, tự sắp xếp lấy nhé. Cần tuyển thêm người bảo chú, tuyển thêm 1, 2 người cứng cáp làm cho nó nhàn.
- Vâng, cháu còn lo được thì cứ để cháu làm đi ạ. Với lại làm cho chú Tuân, ko hẳn hoi thì ra mặt mo à chú – tôi cười – làm để lấy uy tín lần sau còn nhiều mối quan hệ nữa chứ.
- Biết là thế , nhưng mà mẹ cháu nói nhiều chú cũng thấy sốt ruột quá. Công việc thì cũng vừa phải thôi.
- Mẹ cháu nói gì cơ ạ?
- Thì mỗi lần gọi cho chú mẹ cháu chẳng kêu ca cái chuyện vợ con của cháu.
- Chú ko phải để ý nhiều đâu, tính mẹ cháu chú biết rồi đó thôi – tôi cười
- À mà này, hôm trước chú có ngồi với ông Tuân, ông í nói là muốn cho cái Trang cưới cháu lắm rồi đấy. Nhưng ai đời nhà gái lại đi đặt vấn đề với nhà trai bao giờ
- Cháu ko yêu Trang chú ạ, cháu có người yêu rồi
- Hả, có người yêu sao chú ko biết
- Mới thôi chú ạ. Giờ cháu khó xử quá. Cháu chỉ coi Trang như 1 đứa e. Cháu cũng biết Trang thích cháu, nhưng cháu ko có tình cảm yêu đương gì với Trang.
- Tại ngày xưa nó phá gia chi tử à, bây giờ nó ngoan ngoãn và tu chí rồi còn gì nữa.
- Ngày xưa cháu kéo Trang ra khỏi những cuộc ăn chơi, đàn đúm còn đưa đón Trang đi học, cháu hiểu cô ấy hơn ai hết. Nhưng tính cháu ko hợp với Trang chú ạ.
- Cơ ngơi nhà ông Tuân cháu có biết to cỡ nào không? Cháu mà lấy Trang, sau này công việc làm ăn thuận lợi lắm. Chú chưa nói đến tiền, riêng mối quan hệ của ông ấy đã đem lại cho mình khối thứ rồi.
- Cháu biết chứ, ai mà chẳng muốn giàu, nhưng bao nhiêu là đủ? bao nhiêu cho vừa? Giờ mẹ cháu ốm, cháu chỉ muốn có 1 người vợ ngoan, hiền lành, chịu khó để sau này chăm sóc bố mẹ cháu về già chú ạ. Trang thì được chiều chuộng từ bé, tính nết lại lúc nóng lúc lạnh, sợ cô ấy không chịu được khổ.
- Tùy cháu vậy, mà cũng phải xem xét rồi nói cho con bé biết, suốt ngày nó lẽo đẽo theo cháu như thế. Đừng làm nó tổn thương, ko nó lại đâm thùng tháu đáy là khổ cả cháu, khổ cả bố mẹ nó nữa đấy
- Cháu cũng đang đau hết cả đầu lên vì chuyện đó đây.
- Ừ, thôi cố gắng, chuyện duyên số ko ép được, quan trọng là tình cảm giữa người với người. Chú biết cháu rất cầu toàn về những mối quan hệ. Đôi khi cũng là con dao 2 lưỡi đấy. Mà cháu yêu con bé nào, chú có biết nó không? Nhà nó ở đâu?
- Chú ko biết đâu ạ, cô ấy ở… vừa mới ra trường thôi.
- Nhà có 1 mình nên lựa chọn kĩ lưỡng vào không lại khổ 1 đời.
- Dạ
Cuộc sống mỗi con người không ai biết trước được sẽ đi về đâu. Số phận, duyên phận, thêm chút may mắn hoặc dính tí chút xui xẻo cũng làm thay đổi cả 1 đời người. Nhưng cũng có những trường hợp tránh được cái số, tránh được cái vận. Đức năng thắng số, rồi quy luật nào cũng có nhân quả cả mà thôi. Tôi đã ngẫm rất nhiều về cuộc đời mình, lúc thịnh, lúc suy, lúc khó khăn, và cả những lúc hưởng thụ. Nhưng thứ quan trọng nhất, tự hào nhất là được tiêu những đồng tiền mình làm ra, tận hưởng những thành quả mình đạt được....