↓↓ Truyện Tiểu Yêu Của Anh Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
-Mẹ! Giỏi lắm! – Nàng gầm gừ, chân kia vừa nhấc lên thì đã đạp mạnh tới, lần này hắn tránh không được.
-Hự! – Lãnh nguyên cú đá của nàng, hắn lảo đảo lùi lại.
Hương vừa tiếp đất đã nhanh tay úp luôn cái sọt rác nhà ai vô đầu hắn.
-Á á!! Hôi quá!! – Tên thanh niên hổn hển la lên.
-Này thì hôi!! – Hương khoái trá cười.
Nàng xô luôn đám gậy gộc dựng bên tường vào người hắn, hắn tối tăm mặt mũi, lảo đảo ngã xuống.
-Muốn đánh nhau với bà thì về học thêm đi!! – Nàng nhếch môi, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Nàng không phải loại “chính nhân quân tử” nên bị dồn đến đường cùng thì đòn nào cũng dám xài!!?!
Nàng muốn bỏ đi nhưng sực nhớ đến đám đàn em hắn lảng vảng bên ngoài kia, nàng hơi khựng lại. Nhìn hắn lăn lóc dưới đất, nàng nhếch môi cười. Nàng cúi xuống, đưa tay túm chặt đầu hắn.
-Khi nãy còn muốn cởi hết quần áo của bà phải không?? Được rồi, thế thì… – Nàng cười gian manh, tay bắt đầu lột… quần áo của hắn.
-Con… con… – Hắn ngắc ngứ.
“BỐP”!! Hương dọng luôn 1 đấm vào đầu hắn, tên thanh niên ngất xỉu!!?!
Nàng lột, lột, lột, lột… chả bao lâu hắn đã chỉ còn lại mỗi cái quần đùi!!
-Lần sau mà còn để bà gặp thì không còn cái quần để mặc đâu con!! – Hương vừa khoác áo của hắn lên người, vừa lầm bầm.
Nàng bỏ đi, lẩn vào đám đông tò mò đang vãn dần, đám du côn kia tất nhiên không tìm ra nàng, bọn chúng đâu có biết nàng đã mặc đồ của đại ca lên người nên cứ chăm chăm đi tìm con bé mặc áo thun xanh, quần hộp đen.
Chap 29: Lo sốt vó!!!
Còn Thanh, trong lúc chị cô đang cắm đầu bỏ chạy khỏi đám du côn, thì cô vẫn núp ở 1 góc trong con phố gần đó. Cô sùi sụt khóc, vừa lo cho chị, vừa cảm thấy xấu hổ vì hành động vô cùng ngu ngốc của mình.
Cô tự hỏi tại sao mình lại si mê 1 tên như thế, mãi cho đến khi Hương xuất hiện, cô mới nhận ra bộ mặt thật của hắn. Thanh cắn môi, chị Hương vì bảo vệ cô mà phải ở lại với đám côn đồ đó, còn cô, người gây ra mọi chuyện lại đang trốn ở đây!!
- Thanh ơi!! Lỡ chị Hương… Mày… mày… – Thanh nước mắt ngắn nước mắt dài, cô lo cho Hương lắm. Tất nhiên Thanh không biết Hương 1 thân võ nghệ, cô lo bọn nó làm gì Hương rồi! Cô giận mình quá!
Thanh cầm cái điện thoại trong tay, cô run run đưa lên. Đến nước này thì cô không thể không cho ba mẹ biết chuyện.
…
Hương thở phào, nàng ngó trước ngó sau. Không có tên nào quanh đây nữa, nàng thoát rồi!! Phù!!
Hương cởi cái áo đầy mùi… rác trên người ra, không vì tình thế hiểm nghèo thì đừng hòng nàng mặc vô, thảo nào mà nàng đi đến đâu là dân tình dạt ra đến đó. Ai cũng thầm nghĩ: đẹp gái mà sao ở dơ dữ vậy cà!?
Sực nhớ đến em, bụng nàng thót lại. Thanh giờ này ra sao rồi??
Hương thò tay vô túi, lôi cái điện thoại ra gọi cho Thanh. Mải đánh nhau, trốn chạy, nàng quên béng con em.
MÁY BẬN!! Trên màn hình hiện lên dòng chữ càng làm Hương lo sốt vó!
- Con nhỏ chết tiệt! – Nàng nghiến răng!!?! Hương lo quá, lỡ nó mà có mệnh hề gì thì…
Nàng bấm điện lại, lần này mà không có thìbuộc lòng nàng phải nói với chú thím thôi.
- A-lô… – Đầu dây bên kia lên tiếng.
- Thanh!! Mẹ kiếp! – Hương gầm vào điện thoại. – Cô đang ở đâu?? Cô có biết tôi lo cho cô lắm không, sao không bắt máy!?! – Hương tuôn 1 tràng, nàng vừa mừng vừa giận.
- Chị… chị… em xin lỗi. – Bên kia Thanh lí nhí nói, cô biết chị cô lo lắng lắm, tự nhiên cảm giác tội lỗi trong lòng Thanh lại tăng lên.
- … – Tự nhiên cơn giận trong Hương xẹp lép. Nàng thấy em không sao thì nhẹ nhõm vô cùng. – Đang ở đâu? – Nàng hỏi, giọng dịu dàng hơn.
- Em đang ở nhà… – Giọng Thanh lí nhí.
- HẢ!!?! – Hương nghe mà muốn bật ngửa ra, đã bảo là không mách chú thím cơ mà. – Thế, thế… – Tự nhiên nàng ấp úng, thế câu **** thề khi nãy…
- Chú đây! – Bên kia giọng chú Minh vang lên, vẫn là cái giọng nói này nhưng sự bông đùa mọi khi biến đâu hất sạch. – Con đang ở đâu? Có bị làm sao không… – Nói đến đây, giọng chú tràn đầy lo lắng.
- Ơ… À! Con không sao! – Hương trả lời.
- Có thật không?? Bọn nó không làm gì…
- Không sao thật mà chú! – Hương nói nhanh, nàng biết chú nàng sợ cái gì, mà cũng đúng, chú Minh đâu biết nàng có võ!!?!
- Vậy thì chú đến đón con, con đang ở đâu?? – Giọng chú có vẻ nhẹ nhàng hơn, nghe Hương ăn nói rành mạch như thế chú mới bớt lo.
- Ưm… con… con đang ở đường AB, ngã tư đó chú. – Hương vừa ngó lên tấm bảng quảng cáo gần đó vừa nói.
- Rồi, đợi chú nhé!
…
Chú thím trao đổi ánh mắt nhìn nhau sau cuộc điện thoại. thím lau lau nước mắt thở phào.
- Vậy là nó không sao…
Chú Minh chả còn thời gian nghe vợ nói, chú lao ra cửa phóng lên xe vọt đi.
Hương vì con chú mà dám ở lại giữa đám côn đồ ấy, chú và thím vừa biết ơn vừa lo lắng. May quá, lỡ mà bọn nó làm gì bậy bạ chắc ông anh lao đến xé chú ra làm tư quá!! Híc híc.
Cái ngã tư đèn xanh đèn đỏ đã hiện ra trước mắt chú, dưới cột đèn giao thông là 1 cô gái mặc áo thun xanh, quần hộp đen đanh đá đá cái lon.
- Hương!! – Chú vui mừng gào lên. May quá, nó không sao thật rồi.
- A! Chú!- Cô gái ấy nhảy loi choi ra hiệu, chắc cô sợ chú không thấy mình.
Chú Minh dừng xe bên lề, chú lao lên lề, nắm vai Hương quay tới quay lui mấy vòng để xem thử con cháu “bảo bối” có sứt mẻ miếng nào không?? Chú thở phào, đưa cho Hương cái mũ bảo hiểm. Mà khoan!!
- Người cháu…
- Có mùi rác!!! – Hương tiếp lời, mặc nguyên cái áo đó vô người, bảo sao không “nồng nàn” mùi rác được??
Thấy mặt ông chú hiện rõ hai chữ THẮC MẮC, Hương nhe răng cười trấn an.
- Tí nữa về cháu kể cho.
- Ờ ờ! May nha! Mày liều thiệt đó, chú thím biết ơn mày quá Hương ơi!! – Chú Minh không nén nổi xúc động.
- Thôi về đi chú! – Hương lo con bé Thanh ở nhà sẽ bị ăn roi bầm *** nên giục chú.
- Ờ ờ!
Xe vừa về đến nhà, nàng đã thấy thím chạy ra đón.
- Hương ơi!! Hu hu… – Thím vừa khóc vừa nói, trông tội nghiệp quá!
- Con không sao mà thím!! – Hương áy này khi thấy thím lo cho mình như thế.
- Trời ơi!! – Thím xúc động đến nỗi đứng im một chỗ, miệng há ra như muốn nói mà nói không được.
Hương vội dìu thím vô nhà.
- Không sao mà thím!!
Chap 30: Nỗi lòng của cha mẹ.
Thím vô đến nhà mới hoàn hồn, bà cứ xăm soi Hương, sợ nàng có bề gì thì…
- Kể cho thím nghe, có chuyện gì?? – Giọng bà gấp gáp khiến Hương thấy tội nghiệp vô cùng.
- Kể đi, đừng giấu chú thím, con Thanh nó kể hết rồi!! – Chú nhắc trước.
- Dạ, dạ!! – Hương nhăn nhó, con quỉ con kia sợ quá kể hết rồi sao?? Thế thì nàng muốn giấu cũng không được rồi.
Hương bắt đầu kể. Càng kể, mồm của 2 người lớn càng há ra, chỉ thêm chút nữa chắc phải đến bác sĩ chỉnh hình luôn!!?!
- Thì …thì lúc em thanh nó chạy rồi, cháu cầm ghế… ờ… ờ… – Hương mặt mày méo xệch, mẹ nàng mà biết tin con gái có võ truyền ra ngoài chắc té xỉu quá!!
- Sao nữa?? – Thím nhịn không nổi liền xen vô.
- Dạ… cháu phang vào lưng thằng đứng ngoài cùng, nó không đề phong nên… – Hương nheo mắt nhìn chú thím. – Chú thím hứa không kể cho mẹ cháu nghe nhé!!
- Hứa!! – Hai người đồng thanh nói.
- Nên nó đập đầu vô bàn…
…
Khi Hương kể đến những đoạn gay cấn, chú thím nàng cứ nhấp nhổm trên ghế không yên. Họ vừa bất ngờ vì con cháu “trông có vẻ” hiền lành của họ hoá ra võ nghệ đầy mình như thế, vừa thót tim lại vì… Hương quá có khiếu kể chuyện. Kể đến đoạn đánh đấm thì máu kiếm hiệp trong người ông chú nổi lên, ông vỗ đùi đánh đét.
- Hay lắm! Sao không đá cho nó khỏi lấy vợ luôn con!! – Ông hùng hồn nói, rồi sực nhớ ra như thế thật khiếm nhã trước mặt 2 người phụ nữ, ông đằng hắng. – Kể tiếp đi con!!...