↓↓ Truyện Chị Ơi Anh Yêu Em Full Đọc Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Nhiều bữa bận việc hoạc kẹt xe, chị ghé trễ. Gọi điện thì ko nghe máy, nhắn tin ko trả lời, nóng ruột và bực chị vô cùng. Mình cứ đi qua đi lại trong nhà, cứ nghe tiếng xe máy tới là dòm đầu ra cửa ngó. Chị vừa tới là phi ngay ra cố làm mặt hình sự hỏi han đủ kiểu. Chị cười hì hì trình bày lý do, lần nào cũng thấy…có lý ^^! Lại hết giận ngay…
Biết là ngày mai chị lại qua, nhưng lần nào trước khi chị về cũng dặn: “mai chị qua nha nha”. Chị lè lưỡi”tôi biết rồi, biết rồi, nói câu khác đi ông tướng”. “Dạ hì hì”. Mai lại y như vậy”mai chị qua nha nha”. Chị la thì cãi: “tại chị lây ngố cho em rồi: P”.
Gần nửa năm hạnh phúc trôi qua nhanh chóng. Rồi cái ngày ấy cũng đến, nó làm đảo lộn tất cả…
Chap 4:
Mình còn nhớ như in đó là vào tối halloween lúc hai chị em đi chơi về (đi chung với một nhóm bạn thân). Chuyện đi chơi thì không có gì đáng nói vì cả hai đều vốn ham chơi nên quậy tưng đến khuya, khi đã mệt lử rồi mới chịu mò về.
Như mọi khi, mình chở chị về, chị ngồi sau ôm mình (thân rồi mà ^^), chả đứa nào còn đủ sức để nói chuyện nữa. Gần đến nhà chị, chị bỗng nói”H nè, hồi nãy anh M nói ảnh thích chị đó”. Tự nhiên mình tỉnh hẳn, hình như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Giọng mình lạc đi nhưng vẫn cố bình tĩnh”Dạ…”. Tiếng dạ ngắn lắm, nhưng thật sự mình lúc đó chỉ muốn toáng lên”Rồi chị nói sao? Ổng nói lúc nào? Có khi nào ổng chọc chị ko? hình như ổng có bồ rồi mà? hàng trăm câu hỏi mình muốn hỏi chị, dồn dập, liên tiếp…Nhưng không hiểu sao, mình nghẹn họng không thể nào thốt lên được. Mình chạy xe chậm lại, chậm một cách vô thức mà chính mình cũng ko biết. Chị nói tiếp, nói nhỏ, nhưng đáng sợ lắm, như có cái gì đó đâm chọt vào tim mình: “Hình như chị cũng thích aM H ơi, em thấy aM sao, được hok?…
Mình chạy xe về nhà như người mất hồn, đầu óc mụ mị như vừa đánh rơi một cái gì đó rất quý giá. Nhưng lại ko biết đó là vật gì, và quan trọng, là rơi nó ở đâu. Nói chung! Trống rỗng…
Bữa đó ko về nhà mà mình ra nhà hát Thành Phố ngồi tự kỷ, nghĩ ngợi…
Anh M, 28t, mới nhận bằng thạc sĩ, ko đẹp trai lắm nhưng lãng tử và giàu. Xét về mọi mặt, anh M hiển nhiên ăn đứt một thằng sinh viên quèn là mình. Mình cũng thích aM vì ổng vui tính và bình dân, thỉnh thoảng 2 ae có đi nhậu, tán dóc. Trong một lần dẫn chị đi chơi thì chị gặp ổng, sau đó thì thường xuyên hơn vì mình đi đâu chị cũng mè nheo đòi đi theo.
Ngồi ra soát lại những gì đã trải qua giữa mình, aM và chị. Mình chợt ngộ ra những điều mà bình thường mình không hề để ý:
Tại sao aM hay kêu mình rủ theo chị mỗi lần đi chơi.?
Tại sao aM hay đòi chở chị về thay mình.?
Tại sao aM hay khen chị đáng yêu.?
Tại sao…????
Và quan trọng nhất, là tại sao mỗi lần nhắc tới aM là chị nói liên hồi như rà trúng sóng.
Tối đó chị vẫn gọi hỏi xem mình đã về nhà an toàn chưa, vẫn chúc mình ngủ ngon bằng một tin nhắn xùy tin dễ thương nhiều ký hiệu. Nhưng sao mình thấy lạ lắm, cảm giác như chị cũng gọi, cũng nhắn tin chúc ngủ ngon với aM hệt như với mình. Tự nhiên mình thấy bực bội khó chịu một cách vô lý.
Hình như mình ghen thì phải. Kiểu ghen của con nít khi bố mẹ sinh em bé? không phải!. Hay là sự ích kỷ nho nhỏ khi đứa bạn thân có người yêu? Cũng ko phải nốt!
Cho đến lúc này, mình mới dám thừa nhận. Hình như (hay là đúng thế) mình yêu chị mất rồi. Lần đầu tiên kể từ ngày quen chị, mình nằm nghĩ ngợi cả đêm về chị, mọi thứ về chị. Hình ảnh về chị cứ trôi từ từ qua như cuốn phim cuộc đời của những người đang hấp hối…Thật sự, mình đang sợ, rất sợ mất chị, cảm giác hoang mang như một chú gà con ngậm một con giun lớn quá cỡ, ko thể nuốt trôi, xung quanh là một bầy gà lớn hung hãn…
Chap 5:
Chị chưa chính thức nhận lời yêu aM, chị bảo aM rằng hãy cho chị thời gian. Nhưng việc đó cũng khiến mình – một thằng ích kỷ, gần như chỉ có mỗi chị là bạn thân nhất, phát điên!.
AM đã chính thức săn đón chị một cách công khai, anh hay qua nhà mình vào buổi trưa, mang cái này cái nọ qua nói là cho 2 chị em ăn tẩm bổ, lúc thì nói đi ngang sẵn tiện ghé qua xem hai đứa hôm nay ăn gì, khi thì dành đón chị đi học về rồi ở lại buổi trưa, thỉnh thoảng còn ăn cơm chung. Tất nhiên là do chị mời.
Những lúc aM tới, mình cảm thấy lạc lõng và nặng nề vô cùng. Mình phải đóng kịch vui vẻ, phải cười nói, phải cố tỏ vẻ bình thường khi thấy họ trêu chọc nhau, mà việc đó, lẽ ra là dành cho chị em mình. Mình không coi aM là cái gai trong mắt, nhưng thật sự, mình rất ghét aM qua nhà mình…: (
Những hôm đó, chị ko còn xắn tay áo cho mình mỗi khi mình đi học nữa, chị ko còn chọc mình”chồng trẻ ở nhà nấu cơm, vợ đi học đây”rồi chào mình kiểu hai tay vẫy vẫy, đầu lúc lắc nữa: (. Cũng ko còn cảnh 2 chị em dành nhau ăn, hát hò inh ỏi để hàng xóm chửi xéo nữa, không còn cái điệu bộ cuống cuồng khi mình cố tình hẹn thêm giờ để chị ở lại lâu hơn nữa nữa. . Chẳng còn gì hết, buổi trưa chán ngắt và bỗng dài lê thê…
Nói cách khác, mình cảm thấy những lúc aM qua, chị ko còn quan tâm gì đến mình nữa. Nhìn những lúc chị ra cửa ngóng aM, hệt như mình ngóng chị, mình thấy buồn dã man mà chẳng biết làm gì, người mệt mỏi, mềm nhũn…
Chị ngơ ngáo đâu có nhận ra thái độ của mình, lâu lâu thấy mình buồn buồn và ít nói thì chỉ hỏi han: “hôm nay em sao vậy, mệt hả, chị đi mua thuốc với đồ ăn cho em nha”. Chị ơi, chị khờ lắm, em đâu có bịnh, em đâu có cần thuốc của chị, mà chị cũng đâu cần đi mua, chị có sẵn rồi, nhiều lắm…
Việc này kéo dài một thời gian, nó khiến mình không còn tâm trí làm gì, và cũng không biết phải làm sao để thay đổi cả, mình cảm thấy bất lực vô cùng. Có khi mỗi sáng thức dậy, mình chỉ còn biết cầu mong một điều rất đơn giản là hôm nay aM không đến. Mình sẽ nấu cơm thật ngon, 2 chị em vừa ăn vừa nói chuyện, cười đùa, rồi đùn đẩy nhau rửa chén…Những việc bình thường trước đây sao bỗng thấy xa vời quá…
Kết cục là mình hay cáu vô lý với chị mỗi lần chị nhắc tới aM, mỗi lần chị nghe điện thoại của aM khi đang ăn cơm, khi đang làm dở việc gì đó. Mỗi lần nghe chị lặp đi lặp lại”aM hôm nay đi đâu rồi ta? Sao giờ này chưa tới ta,? Có chuyện j hok ta”…Mình bực mình cáu gắt thì chị chỉ lè lưỡi rồi cười, lâu lâu còn chọc mình”em ghen hả, lêu lêu”. Nhìn chị mình chỉ muốn gào lên”đúng rồi, em đang ghen, ghen muốn nổ óc luôn đây…”. Nhưng mà mình có bao giờ dám nói đâu…
Thỉnh thoảng (nói thật là thường xuyên), mình hay đọc trộm tin nhắn của chị: (. Có lúc còn xóa những tin nhắn bay bướm của aM gởi chị lúc chị chưa kịp đọc. Nhiều khi điện thoại chị hết pin, aM gọi cho mình hỏi chị hôm nay có qua ko, mình nói dối…
Mình như thằng điên tìm mọi cách ngu ngốc và vớ vẩn nhất để ngăn cản aM và chị. Nhưng hình như, tất cả đều vô ích!
Hôm đó mình đang có chuyện rất bực mình ở lớp, nó khiến mình cáu tiết cho đến tận lúc về đến nhà. Trưa đó aM ko qua, cũng coi như đỡ được một phần bực dọc. Sau khi ăn cơm xong thì mình ngồi online, chị ngồi hay tay chống cằm, lúc lắc cái đầu ngắm con mèo con mình mới đem về. Chị hỏi:
- Nè H, sao bé mèo này nó ngủ wài à, c kêu nó dậy ăn nha, tội nghịp quá…
- Kệ nó đi chị, nó là mèo con, như con nít á, nên nó chỉ thích ngủ thôi, xíu nữa nó đói là tự dậy ăn à…
- Hôm qua chị qua nhà aM, con mèo nhà ảnh cũng nhỏ xíu, mà hok có chịu ngủ, nó quậy ghê lắm.
Không hiểu sao lúc đó mình nổi điên, mình gào toáng lên: “Thì chị qua nhà aM mà chơi với con mèo đó, để im cho nó ngủ”: ah:...